Giọng Bùi Chi trong cuộc gọi đó tựa như đang vọng lại bên tai Lâm Triều Tịch.
Cô bắt đầu thấy lo lắng.
Hôm nay là thứ Sáu, ngày hôm sau là cuối tuần. Theo giao hẹn của Lão Lâm và Bùi Chi thì cuối tuần Bùi Chi sẽ đến trại trẻ Sao Đỏ cả ngày. Còn cô thì phải chuẩn bị cho lớp luyện Toán Olympic đầu tiên với vai trò giảng viên.
7:00 sáng thứ Bảy.
Lâm Triều Tịch và Lão Lâm ngồi đối diện nhau ở phòng làm việc trại trẻ Sao Đỏ, mỗi người gặm một cái bánh quẩy.
Lâm Triều Tịch uống ngụm nước đậu, thấy đồng hồ điểm bảy giờ, cô bất giác ngoái nhìn phía cổng, lo lắng lần này lại giống đợt tập huấn Olympic toán, Bùi Chi sẽ không đến trại trẻ Sao Đỏ.
“Học sinh Lâm Triều Tịch.” Lão Lâm mở miệng.
“Dạ?”
“Con lại phạm lỗi gì đúng không?” Lão Lâm khẽ nhấp một ngụm sữa đậu, ông chợt hỏi.
“Con đủ đức đủ tài, nào có thể phạm lỗi gì?”
“Bố kể cho nghe, hai ngày trước bố giữ một học sinh ở lại, cậu nhóc chơi cờ gì đó trong giờ học. Mặt con lúc này triệu hồi trí nhớ của bố đấy.”
“Trí nhớ gì?”
“Lúc trẻ con đợi phụ huynh đến đón hóa ra trông như vầy.”
Lâm Triều Tịch vẫn ngóng cánh cổng, cô còn đang nghĩ sao tự nhiên Lão Lâm lại giữ học sinh ở lại, còn đòi gặp phụ huynh, sau đó cô mới nhận ra ông đang nói gì.
“Nào!” Lâm Triều Tịch quay đầu gắt.
Lão Lâm nhìn cổng chính, nói: “Đến rồi kìa.”
Lâm Triều Tịch biết Lão Lâm lại trêu cô: “Xin thưa đồng chí Lão Lâm, bố nghĩ con sẽ tin sao?”
“Tin gì?” Giọng Bùi Chi cất lên.
Lâm Triều Tịch nhảy dựng: “Cậu đến rồi… ờm… đến sớm ghê!”
Bùi Chi đứng ngoài cửa, tinh thần thả lỏng. Cậu vẫn mặc đồng phục, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở hổn hển, có vẻ là vừa chạy đến.
“Xin chào.” Bùi Chi chào họ, cậu bước vào.
Lâm Triều Tịch thấy cậu cầm hai cái túi bóng trong tay, bên trong có bánh trứng cô và Lão Lâm siêu thích.
Bùi Chi cũng nhìn thấy bánh quẩy và sữa đậu nành còn thừa trên bàn, cậu vẫn đặt đồ xuống: “Còn ăn được nữa không?” cậu hỏi.
Lâm Triều Tịch và Lão Lâm không hẹn mà cùng mạnh mẽ gật đầu.
——
Sự có mặt của Bùi Chi khiến cả cái “giảng đường” tràn ngập sức sống.
Mặc dù Lâm Triều Tịch vẫn luôn cho rằng sức sống là trách nhiệm của cô, nhưng không thể không thừa nhận, khi Bùi Chi ngồi vào phòng làm việc này, xung quanh tuy yên tĩnh song không khí học tập lại đậm đà hơn hẳn.
“Vi sư có một ý tưởng này, không biết con có hứng tham gia thử không.” Lão Lâm nhai bánh trứng, bên trong còn cho thêm hai phần trứng, ông hài lòng nói.
“Có ạ.”
Bùi Chi còn chẳng hỏi ý tưởng gì đã “có” luôn, Lão Lâm nhập một ngụm sữa đậu: “Vậy con xem thử đống này xem có vấn đề gì không.”
Lão Lâm đẩy chồng giấy trên bàn tới trước mặt Bùi Chi, động tác hết sức dứt khoát.
Bùi Chi gật đầu, cậu tưởng ông nhờ phê chữa bài tập của học sinh. Nhưng khi thấy trang đầu tiên, sắc mặt cậu thay đổi hiếm thấy.
Đó là bản nháp tối qua Lão Lâm vừa viết, trong đó có những “thuật ngữ Toán học” đại loại như G/H, Graph=(V, E); nếu chưa từng tiếp xúc có lẽ còn tưởng đang đọc thiên thư (sách do thần tiên trên trời viết).
Bùi Chi tập trung đọc vài trang, Lâm Triều Tịch chống cằm. Bùi Chi cấp ba trông càng tuyệt sắc, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt đượm vẻ trầm tĩnh.
Rất rõ ràng là cậu hiểu được những thứ này, hơn nữa còn đọc rất chăm chú.
Nói thật thì, bình thường toàn là giáo viên chấm bài cho học sinh, hoặc các tiền bối ngang hàng chữa luận văn cho nhau, còn hệ để học trò kiểm tra bài tập cho mình như Lão Lâm thì quả là hiếm gặp.
Bùi Chi ngồi đọc một lúc lâu, cuối cùng cậu nói: “Có rất nhiều chỗ cháu không hiểu.”
“Không hiểu thì phải tự học hỏi thôi.” Lão Lâm nói.
Bùi Chi gật đầu: “Vâng.”
Lâm Triều Tịch nghĩ hai người này nói chuyện thật là lời ít ý nhiều.
Lão Lâm cầm tới mấy quyển sách, Bùi Chi mở ra xem. Cậu làm rất chú tâm, bảo cậu tự học, cậu sẽ không giở ngay đến những phần mình không hiểu mà nhấc bút học từ đầu.
“Con kiểm tra cùng được không bố?”
Lâm Triều Tịch bỗng sáng bừng hai mắt, hôm qua cô còn đang phiền muộn không biết nên tiết lộ thông tin với Lão Lâm kiểu gì, giờ lại xuất hiện một cơ hội tuyệt vời.
“Ộp-sờ-cốt.” (Of course) Lão Lâm bắn một câu tiếng Anh.
Lâm Triều Tịch không có tâm trạng đùa cợt với ông, cô cầm đống bản nháp Bùi Chi vừa xem.
Thật ra cô biết hành động của mình bây giờ có hơi không biết tự lượng sức.
Bùi Chi là thiên tài, Lão Lâm lại càng chả phải nói, còn cô chỉ là một học sinh cấp ba rất giỏi Toán, về lí về tình việc cô chữa bài cho Lão Lâm rất nực cười.
Nhưng cũng may ngồi cạnh cô là l và Bùi Chi, bọn họ đều sẽ không quan tâm đến những người như cô.
Lâm Triều Tịch cúi đầu, tập trung, không nghĩ ngợi lung tung.
Từ bảy giờ hơn đến gần tám giờ, phòng làm việc giữ nguyên trạng thái yên tĩnh.
Ở thế giới dâu tây, cô miễn cưỡng học thuộc rất nhiều nội dung, giờ việc cô cần làm là phải tìm ra những nội dung tương ứng với đống kiến thức cô nhồi nhét vào đầu, tiến hành so sánh, sửa sai.
Chuyện này để người có trí nhớ siêu phàm như Bùi Chi hoặc bất cứ ai hiểu biết sâu về Đẳng cấu đồ thị thực hiện đều không tính là khó.
Nhưng cô chỉ biết mang máng về những kiến thức này, lại phải đối mặt với những bài chứng minh phức tạp nên rất khó để phân biệt chỗ nào với chỗ nào.
Cô chỉ đành vụng về đày đọa trí nhớ và đối chiếu để tìm ra những chỗ giống nhau, sau đó xem lần lượt.
Vấn đề ở đây là tốc độ của cô quá chậm.
Tiết học đầu tiên sắp đến giờ tan học, cô còn chưa đọc hết một nửa.
Phải để Lão Lâm gọi “cô giáo tiểu Lâm”, Lâm Triều Tịch mới nhận ra đã đến lượt cô lên lớp.
Cô còn đang trong trạng thái ù ù cạc cạc, đờ đẫn đứng dậy, Bùi Chi cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Thấy ánh mắt dò hỏi của cậu, Lâm Triều Tịch cười: “Cậu cố lên!”
——
Lớp dạy thêm Toán Olympic lớp 9 của Lão Lâm… do quá hot nên bị ép mở thêm lớp.
Lâm Triều Tịch từng là sinh viên ngành sư phạm, cô sớm đã thử sức dạy học.
Trước khi lên bục giảng, cô vẫn luôn cho rằng đây chỉ là một lớp luyện Toán Olympic, không thành vấn đề.
Trên thực tế, những học sinh từng qua tay Lão Lâm tuy mới ngắn ngủi vài buổi cũng đều trở nên khác hẳn.
“Chị là ai?”
“Đứng trên bục giảng làm gì?”
“Lão Lâm đâu rồi?”
“Chị là giáo viên dạy Toán mới của các em, tên Lâm Triều Tịch.”
“Sao chị lại dạy bọn em?”
“Vì chị siêu giỏi Toán.”
“Bọn em phải kiểm tra chị!”
Lâm Triều Tịch: “…”
Cô cứ cảm giác đang bị gài, nhưng chỉ đành: “Được thôi.”
Bảo tới là tới, mỗi bạn nhỏ đều rút ra một tờ giấy. Những giọng nói ríu ra ríu rít lần lượt vang lên: “Em hỏi trước, em hỏi trước!”
Lâm Triều Tịch quét mắt qua đám học sinh ngồi đầu hàng, phát hiện ra đám này đứa giơ tay đứa viết vào giấy, nhưng đều cùng đặt một câu hỏi. Rõ ràng đã chuẩn bị từ trước chứ không phải nhất thời bật ra.
“Lão Lâm xui các em làm thế chứ gì?” Lâm Triều Tịch thầm rủa, cái gì mà để cô dạy Lí thuyết đồ thị không biết, rõ ràng là bốc phét.
“Lão Lâm không cho bọn em nói ra ông ấy!”
“Đúng! Lão Lâm không cho bọn em nói!”
“Được thôi…” Lâm Triều Tịch nói: “Giấy của đứa nào đứa đấy tự viết tên mình vào rồi nộp hết lên đây chị xem.”
Đám nhóc rất nghe lời, viết xong tên liền chạy lên như ong vỡ tổ.
Lâm Triều Tịch sắp xếp lại 30 tờ giấy, cô xem hết một lượt. Hầu hết đề Olympic Toán mà học sinh tiểu học có thể tiếp xúc đều thuộc kiến thức cấp hai, không khó nhưng một số đề khá thú vị.
Lớp học bắt đầu trở nên ầm ĩ, đám nhóc hiển nhiên cho là cô sẽ khá tốn sức để làm xong 30 bài toán, buổi hôm nay khỏi phải học chắc rồi.
Cô phân loại sơ qua các dạng bài, quay người, cầm phấn, làm đề đầu tiên, đề thứ hai…
Phấn ma sát với mặt bảng tạo nên tiếng loạt xoạt, lớp học cùng yên tĩnh dần.
Lâm Triều Tịch làm một lúc 6 đề lên bảng, quay đầu nhìn, đám học sinh đang trợn trừng hai mắt nhìn cô.
“Mình bắt đầu làm thôi, 6 bài này lần lượt do các bạn Giang Nhiên, Khúc Đình, Hứa Nhu, Trần Mộc, Vương Tiểu Tiểu, Bao Dịch cung cấp, chúng ta cùng cảm ơn các bạn nào.”
Đám học sinh thật thà vỗ tay.
Cũng có học sinh ranh ma kêu: “Chị làm gì thế?”
“Cùng nhau làm đề đó.” Lâm Triều Tịch cười: “Bài tập mọi người mất công đi tìm đương nhiên là phải chia sẻ với nhau rồi.”
“Ảaa… bọn em cũng phải làm ạ?”
“Ừm.”
“Nhưng bọn em đang kiểm tra chị mà.”
“Nhưng chị làm xong hết rồi.”
“Chị nói dối!”
“Thật mà, viết hết trong đầu rồi.” Lâm Triều Tịch cười: “Tiết hôm nay còn hơn nửa tiếng nữa mới kết thúc, các em hãy suy nghĩ về 6 bài toán này. Chị sẽ viết hết đáp án của 30 bài rồi trả lại cho từng người một để mọi người chấm điểm, thế là được chứ gì?”
“Có vẻ… cũng được nhỉ…”
“Nhưng bài số năm là em ra đề mà, em biết đáp án rồi!”
“Đúng vậy, cho nên bây giờ bài năm sẽ do em lên giảng, phải suy nghĩ thật kĩ nha.” Lâm Triều Tịch ngừng một chút: “Mỗi học sinh ra đề đều phải lên đây giảng cho mọi người nghe cách giải nhé.”
“Em… em không biết làm, bài này khó ơi là khó!”
“Không sao đâu, đáp án chị làm siêu chuẩn, em tự đọc tự ngẫm, không hiểu thì chị dạy.” Lâm Triều Tịch cười dịu dàng.
“Chị với Lão Lâm giống nhau quá.” Một học sinh nói.
“Giống chỗ nào?”
“Đều không biết xấu hổ.”
“Di truyền đó.” Lâm Triều Tịch nói.
Bạn nhỏ tên Vương Tiểu Tiểu ra đề bài số năm lại “nhưng mà” một hồi, những học sinh khác dường như đều đã từ bỏ kháng cự, ai nấy cúi đầu tự đọc bài của mình.
Dù gì cũng là những đệ tử của Lão Lâm, hầu hết mọi người cũng đã quen với mấy trò đột kích này.
Lâm Triều Tịch cũng kê thêm cái ghế, cô ngồi trên bục giảng dùng ké bàn học của mấy bạn ngồi hàng đầu, bắt tay giải đề.
Phòng học thỉnh thoảng lại có tiếng thì thầm bàn luận và tiếng vò đầu bứt tai.
Thật ra Lâm Triều Tịch cũng đoán được, Lão Lâm xui học sinh chuẩn bị sẵn bài tập là vì ông sợ cô lần đầu đi dạy không biết trấn áp học sinh kiểu gì.
Vậy nên ông chọn hình thức lớp học tự do tư duy và thảo luận để học sinh biết được năng lực của cô, cũng như để cô và trò làm quen dần dần.
——
Lớp luyện Toán Olympic của Lão Lâm thường sẽ dạy hết cả buổi sáng.
Giờ nghỉ trưa, Lâm Triều Tịch quay về phòng làm việc của Lão Lâm với bàn tay đầy phấn, Bùi Chi và Lão Lâm đang vùi đầu nghiên cứu, có vẻ họ đã ngồi vậy suốt mấy tiếng đồng hồ.
Bóng cây trong sân xòe tán xum xuê, đầu thu vẫn loáng thoáng tiếng ve kêu.
Nghe thấy tiếng bước chân, họ dừng bút, ngẩng đầu.
“Về rồi à?” Lão Lâm thuận miệng nói.
“Vất vả rồi.” Bùi Chi nói
Lâm Triều Tịch phủi bụi phấn trên tay, bộ dạng lao khổ công cao: “Con muốn ăn hoành thánh, hai bát, một tôm một thịt, thêm bát rau cải canh.”
“Bố muốn một bát rau cải canh.” Lão Lâm gọi món xong liền phất tay bảo cô lui ra, có lẽ đang trong trạng thái hăng say nên vẫn muốn làm cố chút nữa.
“Thầy giáo Bùi thì sao ạ?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Tớ đi cùng cậu.” Bùi Chi nói.
Vẫn là tiệm hoành thánh yêu thích của họ từ hồi tiểu học.
Sau bao nhiêu năm nhưng mùi vị vẫn vậy, giờ ăn trưa vẫn tỏa khói nóng hổi.
Vấn đề duy nhất là do làm ăn ngày càng khấm khá nên ông chủ nhồi nhét thêm một mét vuông ba cái bàn ăn.
Bùi Chi chân dài, Lâm Triều Tịch ngồi đối diện cậu, chân họ gần như nép chặt cùng một chỗ.
Hôm nay từ đầu đến giờ Bùi Chi vẫn tỏ ra rất bình thường. Nhưng Lâm Triều Tịch thực sự rất muốn hỏi “mẹ cậu có biết cậu trốn đi học Toán không”.
Câu hỏi này chạy vài vòng trong não cô, nhưng vẫn chưa bắt được thời cơ thích hợp để hỏi.
Tận khi họ ăn xong hoành thánh, cô vẫn đang cân nhắc. Bùi Chi giơ tay gọi phục vụ mang thêm hai chai coca.
“Cậu muốn uống nước á?” Lâm Triều Tịch khó hiểu.
“Để cậu có thời gian ngắm thêm lúc nữa.”
“!!!” Lâm Triều Tịch lập tức đỏ mặt.
Có lẽ Bùi Chi đã nhìn ra sự lo lắng của cô nên cậu nói đùa.
Vốn Lâm Triều Tịch còn thấp thỏm không yên, giờ thì đỡ lo hơn hẳn. Cô cầm chai coca đã uống hết một nửa, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Bùi Chi.
“Cậu thấy bài tập của đồng chí Lão Lâm thế nào?” Cô hỏi.
“Cũng được.” Bùi Chi ngẫm nghĩ, lại nói: “Thẩm tra là việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, cần tốn nhiều thời gian.”
“Thế cậu có thời gian không?” Lâm Triều Tịch ngừng lại: “Sao hôm nay cậu lại tới đây, không cần ở cùng mẹ sao?”
Bùi Chi đứng lại nhìn cô.
“Sao không nói với tớ từ lúc ở trại hè?”
“Chuyện xảy ra đột ngột, tớ vẫn chưa nghĩ xong.” Bùi Chi nói.
“Không.” Lâm Triều Tịch lắc đầu: “Anh Bùi của tớ không phải kiểu người “chưa nghĩ xong”.”
Bùi Chi uống một ngụm coca, cậu đi tiếp: “Cậu muốn nghe sự thật?”
“Ộp-sờ-cốt!”
“Lúc đó cậu quá bận rộn, rất cố gắng. Nếu tớ kể cậu nghe chuyện này, chắc chắn cậu sẽ mất thời gian phân tâm lo lắng cho tớ.” Bùi Chi nói.
“Cậu cho rằng với những vấn đề không thể giải quyết, sự quan tâm không thể giải quyết được gì, vậy nên không muốn tớ lãng phí thời gian và tâm tư với cậu ư?”
“Đúng là vậy.”
Lâm Triều Tịch dừng bước, cô chăm chú quan sát Bùi Chi.
Cô không biết câu này của Bùi Chi là thật hay là một câu giải thích qua loa để che giấu giao ước với mẹ mình.
Cô nghĩ một lúc, sau đó ngoắc tay với Bùi Chi: “Đi theo tớ.”
Lâm Triều Tịch xông lên trước chạy ào vào tiệm quà vặt, móc món gia tài khổng lồ 6 đồng ra mua đứt que kem Mộng Long đắt nhất lúc bấy giờ, cô đưa cho Bùi Chi: “Mời cậu đấy.”
Bùi Chi cầm que kem nhìn một hồi, cậu rút tiền trong túi.
“Cậu phải học cách tiếp nhận ý tốt của người khác.” Cô nói rất chân thành.
Như những gì cậu từng nói với tớ trong tương lai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT