Lâm Triều Tịch nghĩ, trước khi xem tờ giấy này cô đã nghĩ cái gì không biết?
Nếu lúc này là một lỗ hổng thời gian.
Trước lỗ hổng này, chuồn chuồn sải cánh bay thấp, Lão Lâm từ chối trả lời, quản lí Trương kể xong câu chuyện của ông, một chiếc ô tô con màu xám đang lái trên đường phố ngoài cửa.
Dường như mọi thứ đều đã đi đến hồi kết.
Đúng vậy, trước khi đọc được tờ giấy này, đến cô còn cho rằng mọi thứ đã đi vào đường cụt hết nước cứu vãn.
Nhưng thực tế thì sao?
Thực tế ban đầu cô không đọc kĩ nội dung trong đó, nhưng trong một chốc liếc qua, cô đột nhiên nhận thấy một từ đã nhanh chóng trở nên quen thuộc trong vài giờ qua——Graph Isomorphism (Đẳng cấu đồ thị)
Nhìn kĩ lại mới xác nhận đó là một bài viết được đóng phong bao và đóng dấu cẩn thận.
Phong bao được viết hoàn toàn bằng tiếng Anh, có vẻ là một câu mở đầu kiểu mẫu, nơi viết tên người nhận có ghi: Dear Lin.
Mà chỗ kí tên…
Kí tên Editorial Office.
Lâm Triều Tịch nhíu này, cô ngồi xuống ghế trong văn phòng Lão Lâm để nghiên cứu kĩ càng.
Trình độ tiếng Anh của cô khá được, đọc một văn bản đơn giản thì không khó, nhưng một lần, hai lần, ba lần, sau khi đọc đi đọc lại ba lần, cô chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người đều đổ dồn về tim, chân tay bủn rủn, đến bàn tay cầm tài liệu cũng run rẩy.
Quản lí Trương ngồi trên sofa, thấy cô có vẻ khác thường, ông liếc nhìn tài liệu trong tay cô.
“Thư phản hồi hả, chú còn tưởng cháu phát hiện ra phiếu chẩn đoán của Lão Lâm.”
Lâm Triều Tịch giật mình, cô nhận ra ông lại nói đùa. Như tình tiết thông thông thường thì cô sẽ tình cờ nhìn thấy báo cáo chẩn đoán bệnh hiểm nghèo Lão Lâm giấu giếm bây lâu, nhưng trên thực tế, phong thư trên tay cô lúc này có lẽ còn khiến người ta tuyệt vọng hơn bất cứ báo cáo bệnh hiểm nghèo nào.
Sau một hồi hoảng hốt, Lâm Triều Tịch bình tĩnh hơn hôm nay cô đã trải qua biết bao sóng gió, cái này có bõ gì.
“Cháu dùng nhờ máy tính một lúc được không ạ?” Cô hỏi quản lí Trương.
“Máy tính đặt mật khẩu, để chú đi hỏi giúp cháu, có lẽ cũng ghi lại…”
“Cháu thử chút xem sao.” Được sự cho phép, cô khởi động máy tính văn phòng Lão Lâm, màn hình sáng lên, cô nhập một dãy số, trong chớp mắt máy tính đã được mở khoá.
Quản lí Trương cạn lời: “Cha con đồng lòng.”
Lâm Triều Tịch giải thích: “Rất dễ đoán ạ, dãy số yêu thích của ông ấy chỉ có vậy.”
Lâm Triều Tịch bắt đầu tìm kiếm Editorial Office trên phần kí tên xem rốt cuộc đó là chỗ nào. Rất nhanh, cô phát hiện ra mình thật ngốc nghếch. Đó là một toà tạp chí Toán học hàng đầu, rất nhiều nghiên cứu toán học nổi tiếng thế giới được xuất bản từ đây, Lâm Triều Tịch nghiêm túc hơn.
Phong thư được gửi tới từ vài tháng trước, lá thư hồi âm này nhấn mạnh ba điều.
1. Cảm ơn Lão Lâm đã phản hồi.
2. Bản thảo của giáo sư Phùng vẫn đang được các nhà phê bình xem xét, với hành vi không đứng đắn trong học tập của Lão Lâm, ban biên tập rất chú trọng, mong Lão Lâm sẽ nộp thêm bằng chứng.
3. Hạn cuối ngày 30 tháng 6.
Ngày 30 tháng 6 được khoanh tròn bằng bút đỏ.
Góc màn hình phía dưới bên phải hiển thị thời gian chính xác.
14:11 6/30
Lâm Triều Tịch hoá đá trước máy tính.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là phải đi hỏi Lão Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay cô thực sự đã trải qua không ít chuyện, bản năng nhận thức được lúc này cô không nên gọi cho ông, mà nên làm rõ các manh mối.
Từ phong thư này có thể suy ra những thông tin quan trọng như sau:
Thứ nhất, luận văn Đẳng cấu đồ thị của giáo sư Phùng thực sự có liên quan đến Lão Lâm.
Thứ hai, Lão Lâm cho rằng thiết kế luận văn của giáo sư Phùng là hành vi sai trái trong học tập, đồng thời ông đã gửi đơn lên ban biên tập.
Thứ ba, vì nhiều lí do khác nhau như đánh giá lại bản thảo, thời hạn xuất trình chứng cứ ban biên tập đặt ra cho Lão Lâm là hết ngày hôm nay.
Trước mắt Lâm Triều Tịch hiện lên bóng lưng của Lão Lâm khi ông rời khỏi tiệm mì, trên cửa kính có một lớp sương mỏng, ông chỉ rời đi mà không nói gì.
Cô rất chắc chắn, Lão Lâm đã từ bỏ.
Ông không hề xuất trình bằng chứng, cũng sẽ không có bất kì động thái gì với vụ này, thậm chí còn không chịu kể cô nghe câu chuyện liên quan đằng sau.
Ông không làm nữa.
Thế nhưng, lí do là gì?
Nếu chỉ là không thể nộp thêm bằng chứng bổ sung, Lão Lâm sẽ không quay đầu bỏ đi như vậy. Ông ấy đã trải qua nhiều điều trong đời, trước giờ luôn thẳng thắn vô tư, hơn nữa còn viết cả thư rồi, vậy mà cuối cùng lại từ bỏ trong phút chót.
Vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được?
Lâm Triều Tịch mím môi, cô nhớ đến một buổi chập tối nọ, dưới ánh chiều đỏ rực, cô đi cạnh Bùi Chi nhìn những tờ giấy cậu photo.
Khi đó cô vẫn đắm chìm trong sự phấn khích khi vừa kết thúc cuộc thi dựng mô hình, lúc bị cậu nhắc nhở ba chữ “giới học thuật”, cô chỉ cảm thấy mơ hồ.
Tối đó trở về nhà, Lão Lâm đang ngồi trong sân nhà xem show tuyển chọn nữ idol, cô còn hỏi ông về “giới học thuật”. Giờ nghĩ lại, cô vẫn nhớ câu trả lời ngắn gọn của Lão Lâm.
——Không tốt đẹp như con tưởng, cũng không xấu xa như con nghĩ.
Lão Lâm đã trả lời như vậy. Trả lời với một chút trầm mặc, tĩnh lặng nhưng vẫn ung dung và bình yên.
Sân nhà loáng thoáng tiếng ve kêu, không gian phảng phất hương hoa kim ngân. Thực sự mới chỉ qua vài ngày, bây giờ nghĩ lại, cô cứ cảm giác như một cơn mơ.
Trong mơ, cô đã tự tay cầm những tờ giấy đó, lại không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bước ra khỏi giấc mơ và gặp hiện thực như vậy.
Cô vứt điện thoại trên bàn làm việc của Lão Lâm, cô cầm nó lên, bàn tay run rẩy, song lại tự khống chế bản thân rất tốt.
Màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ, chúng đến từ Lão Lâm, còn có khá nhiều tin nhắn chưa đọc. Tuy nhiên, cô không mở Wechat, không gọi lại cho Lão Lâm mà gọi cho một dãy số điện thoại khác.
Nếu Lão Lâm từng gửi thư cho ba biên tập, vậy có lẽ cũng từng gửi thư cho những người khác.
Điện thoại đổ chuông “Tút tút” lâu thật lâu.
Lâu đến mức cô thấy còn tay mình tê dại, tựa như đang lạc trong vũ trụ sâu thẳm vô cùng yên tĩnh.
Mãi đến khi có người bât máy, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.
Tiếng ồn xung quanh vang rộn, nhà thi đấu lớn của trường chật ních người, học sinh hò hét phấn khích.
Rõ ràng bên tai có rất nhiều tiếng ồn, nhưng Lâm Triều Tịch cảm thấy thế giới rộng lớn này, dường như chỉ còn lại cô và người ở đầu dây bên kia.
Họ đứng đối diện nhau, xung quanh một màu đen tối, tựa như không có người nào khác, cũng chẳng còn gì quan trọng hơn. Cô sẽ cầm bức thư, sẽ đặt câu hỏi cho cậu ấy mà không gặp phải bất kì trở ngại nào, cũng không cần báo trước: “Tớ muốn hỏi cậu một vấn đề “
“Được.”
“Tớ biết cậu đang phải tuân theo nguyên tắc bảo mật, vậy nên cậu chỉ cần đáp “phải” hoặc “không phải”, nếu không tiện trả lời thì không cần lên tiếng.”
“Tớ hiểu rồi.”
“Ngày kết thúc cuộc thi dựng mô hình tớ đến phòng làm việc tìm cậu. Khi đó tớ bị nhét cho vài tờ giấy nhờ đi in, đó là tài liệu quan trọng liên quan đến luận văn về Đẳng cấu đồ thị mà giáo sư Phùng chuẩn bị phát biểu?”
“Phải.”
“Đó là một phong thư viết cho giáo sư Tăng?”
“Đúng.”
“Giáo sư Tăng đã nhận phong thư đó gần đây, chưa đến một tháng?”
“Không sai.”
“Bức thư đó vạch trần hành vi sai trái của giáo sư Phùng?” Lâm Triều Tịch hỏi.
Đầu dây bên kia trầm mặc.
“Đây là câu hỏi không thể trả lời sao?”
“Không phải.” Giọng Bùi Chi nhàn nhạt cất lên.
“Tớ không hiểu.”
“Không, phong thư đó không vạch trần hành vi sai trái của giáo sư Phùng như cậu nói.” Bùi Chi nói: “Từ đầu đến cuối, bức thư đó đều giải thích những vấn đề xuất hiện trong bài luận văn của giáo sư Phùng.”
“Vấn đề gì?”
“Tuy giáo sư Phùng đã chứng minh được, nhưng rất tiếc, Đẳng cấu đồ thị chuẩn xác có khả năng không thuộc phạm trù vấn đề NPC.” Bùi Chi ngừng một chút, tuy họ cách xa nhau nhưng Lâm Triều Tịch nghe Bùi Chi nói rất rõ ràng: “Tác giả ẩn danh của bức thư đó hi vọng giáo sư Tăng sẽ thay mặt ông thuật lại quan điểm này, cũng tức là bài chứng minh có sai sót.”
Bùi Chi nói rất rõ ràng, điện thoại vẫn truyền tới rất nhiều tạp âm ồn ào, nhưng đã yên tĩnh hơi chút. Lâm Triều Tịch ngẩn người một lúc mới hiểu ra mọi chuyện.
Hôm đó cô đứng ngoài cửa nghe được “Kết cấu chứng minh có sai sót” quả thực không phải là ảo giác.
Mọi suy đoán của cô bị phủ định hoàn toàn, nhưng mọi thứ đều đã có lời giải thích tuyệt nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT