Lâm Triều Tịch tự thấy mình cũng đến là lạ, trước khi đọc được hai chữ “xử phạt”, lòng cô ngổn ngang phức tạp.

Cô vừa muốn biết quá khứ của Lão Lâm, lại không muốn thám thính quá nhiều về quá khứ của bố mình.

Nhưng lúc này, làm theo chỉ dẫn của Lão Lâm, tận mắt chứng kiến những gì ông từng trải qua, cô bỗng thấy bình tĩnh. Thậm Thậm chí là hơi bực mình, nhưng chủ yếu là thấy bĩnh tĩnh.

Trước hết, cô tin Lão Lâm chắc chắn không dính líu đến chuyện đạo văn.

Tiếp theo, đây là những thứ Lão Lâm bảo cô tìm, bố cô còn thản nhiên đến vậy thì cô thực sự chẳng việc gì phải khó chịu.

Vấn đề duy nhất chính là, rốt cuộc thì cái gì đã tạo nên việc “đạo văn học thuật” và “khai trừ” Lão Lâm. Chuyện này liệu có liên quan đến luận văn Đẳng cấu đồ thị mà giáo sư Phùng từng phát biểu không?

Hơn nữa cuộc gọi đó của Lão Lâm ngoài khả năng gọi cho ban thư kí, liệu có khi nào ông thực sự gọi cho chủ nhiệm Sở Toán học, giáo sư Phùng Đức Minh.

Lâm Triều Tịch cầm bút chép lại những thông tin quan trọng, sau đó gập cuốn kỉ yếu do chính Lão Lâm chỉ cô, đặt lại chỗ cũ.

Đứng dậy đi qua đi lại vài vòng, sắp xếp lại tư duy, cuối cùng cô đi ra hướng cửa.

Ra khỏi phòng hồ sơ, Lục Chí Hạo kéo cô lại: “Cậu sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hôm nay cậu hỏi câu này hơi nhiều đấy.” 

“Ai bảo cậu cứ hành động kì lạ!”

“Tớ rất bình thường mà.” Lâm Triều Tịch hơi mất tập trung, cô vừa nghĩ vừa bước lên bậc thang vài bước, như lại nghĩ ra gì đó, cô quay đầu hỏi Lục Chí Hạo: “Phòng máy tính trường cậu ở tầng trên à?”

“Không phải, ở tầng một cơ.”

“Ừ.” Lâm Triều Tịch nói rồi cắm đầu chạy xuống.

“Cậu lại muốn tới phòng máy tra cứu gì?” Lục Chí Hạo vội vàng đuổi theo.

“Cậu đoán xem?”

“Cậu đừng thế mà.” Lục Chí Hạo hết lòng khuyên bảo: “Tớ biết cậu đang rất khó chịu, cậu không nói cũng được, nhưng đừng cố kìm nén.”

Lâm Triều Tịch: “?”

“Bố cậu, có phải…”

“Ờ, cậu đọc được tin nhắn của tớ rồi hả?”

“Tớ chỉ vô tình… vô tình thấy thôi, rất xin lỗi.”

“Ừm, bố tớ tốt nghiệp khoa chính quy trường Vĩnh Xuyên, sau đó do nghi vấn đạo văn nên thời gian học nghiên cứu sinh bị đuổi.” Lâm Triều Tịch ngừng một chút: “Đây là tài liệu tớ vừa đọc được.”

“Tớ tin bố cậu không phải loại người như vậy.”

“Sao cậu còn có lòng tin hơn tớ vậy?”

“Vì bố cậu đã nuôi dạy cậu rất tốt, hơn nữa tớ cũng từng gặp chú ấy, chú ấy thực sự rất thông minh cơ trí… Mặc dù có hơi ác mồm.” Mấy chữ cuối cùng cậu lí nha lí nhí.

Lâm Triều Tịch bật cười, cô rất muốn nói với Lục Chí Hạo, cậu không hề nhìn nhầm, Lão Lâm cũng không dạy sai người.

——

Lâm Triều Tịch theo Lục Chí Hạo đến phòng máy của trường, Lục Chí Hạo dùng thẻ sinh viên giúp cô khởi động máy tính.

Màn hình sáng lên, Lâm Triều Tịch mở kho luận văn học thuật, giao diện trắng xanh hết sức quen thuộc.

Cô từng dùng kho tài liệu rất nhiều lần, có lúc còn dành cả ngày trong, vậy mà chưa từng nghĩ đến chuyện thử tra cứu tên của Lão Lâm.

Cô điều chỉnh lại nhịp thở, tay nắm con chuột, cô đúp vào mục “tác giả”, sau đó nhập ba chữ “Lâm Triệu Sinh”.

Trang web được tải mới, con trỏ chuột xoay vòng vòng.

Tóm tắt tiêu đề luận văn đổ xuống như thác nước.

Kinh tế nông nghiệp, công nghiệp điện lực, sinh vật, vật lí, hóa học…

Sau khi bấm loại bỏ tất cả bài luận văn của tác giả cùng họ tên nhưng khác chủ đề, màn hình chỉ còn lại duy nhất chuyên ngành “Toán học”.

Từ năm 1988 đến 1993, chỉ có duy nhất một người tên Lâm Triệu Sinh phát biểu luận văn liên quan đến chuyên ngành Toán học, tổng cộng có 7 bài. Đơn vị phát biểu đều là Sở nghiên cứu Toán ứng dụng trường Đại học Quốc gia Vĩnh Xuyên, gần như có thể khắc định chắc chắn là Lão Lâm.

Từ Lý thuyết đồ thị toán rời rạc đến Bài toán Tối ưu hóa, từ Bài toán Đẳng cấu đồ thị chuẩn xác đến Thuật toán thời gian đa thức của nó, cuối cùng, Lâm Triều Tịch nhìn thấy một bản đánh giá tổng quát về vấn đề P/NP do Lão Lâm viết.

Nhìn bài luận văn mình tìm được, cô trầm mặc một hồi. 

Ở đây không có bài luận văn bị nghi dính đạo nhái của Lão Lâm, nhưng từ mức độ mạch lạc của các bài luận văn hiện có, có thể thấy rằng Lão Lâm đã có sự nghiên cứu về các vấn đề liên quan đến Đẳng cấu đồ thị trong thời gian dài.

Do chuyện xảy ra đã lâu, cô cũng không biết nên đo lường giá trị những bài luận này của Lão Lâm bằng cách nào, nhưng “số lượng trích dẫn” hiển nhiên là một tiêu chuẩn quan trọng.

“Lượng trích dẫn của bài luận này hơi đáng sợ nha, thật tiếc cho chú Lâm.”

Giọng Lục Chí Hạo cất lên, xưng hô đã chuyển từ “bố cậu” thành “chú Lâm”.

Lâm Triều Tịch không biết nên đáp gì, trên thực tế, những lời như “thật đáng tiếc”, “thực sự rất lấy làm tiếc” v.v. từ khi hiểu chuyện cô đã luôn có những suy nghĩ này.

Giờ bỗng được tận mắt nhìn thấy năng lực thực sự của Lão Lâm, cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt.

Thậm chí còn mãnh liệt đến mức khiến bộ não Lâm Triều Tịch hiện ra vô số hình ảnh, Lão Lâm kéo cô ngồi trước bàn, ông nắm tay cô trên đường về nhà, Lão Lâm kể cô nghe đó là một môn học tuyệt vời thế nào bằng giọng điệu tràn đầy niềm tin.

Đam mê của ông chân thành và thuần khiết đến vậy, ông thực sự sẽ vì sự xuất hiện của cô hay cái gọi là đạo nhái luận văn mà từ bỏ ư?

Người như Lão Lâm sẽ chịu từ bỏ ư?

Trước kia, cô từng cho Lão Lâm xem đề thi tuyển chọn học viên tham gia thi dựng mô hình do Bùi Chi viết lên bảng, dường như Lão Lâm rất quen thuộc với lĩnh vực nghiên cứu của giáo sư Tăng và Bùi Chi.

Sau này, ông lại nắm rõ vấn đề P/NP như lòng bàn tay.

Bây giờ, Lão Lâm bị cáo buộc đạo nhái luận văn học thuật và bài luận văn phát biểu của giáo sư Phùng đăng trên Arvix; nguyên nhân giáo sư Tăng kiên quyết phản đối bài luận này; và cả “giới học thuật” cô chưa từng được tiếp xúc…

Đủ thứ manh mối khiến Lâm Triều Tịch mơ hồ có một lòng tin: có lẽ Lão Lâm đã từ bỏ Toán học vì lí do nào đó, nhưng cũng có khả năng rằng ông chưa từng từ bỏ?

Một lần nữa, cô sắp xếp lại tư duy, đồng thời tải 7 bài luận văn kia về, lại mở Arvix để tìm luận văn về Đẳng cấu đồ thị của giáo sư Phùng Đức Minh.

Luận văn hoàn toàn sử dụng tiếng Anh, cô tập trung đọc một lượt từ đầu đến hết. Trong đó có rất nhiều từ vựng chuyên ngành cô không biết, và những cách chứng minh cô không thể hiểu. Song sau một hồi tra từ mới, kết hợp đọc đi đọc lại phần khái quát, cô đại khái hiểu được bài luận văn này đang chứng minh Phép Đẳng cấu đồ thị thuộc phạm trù vấn đề NPC.

Đang là giờ ăn trưa, Lâm Triều Tịch đắm chìm trong thế giới tìm hiểu các vấn đề, lần tiếp theo ngẩng đầu, phòng máy chỉ còn mỗi cô và Lục Chí Hạo.

“Thế nào rồi, cậu tranh thủ mau lên nhé, buổi lễ tốt nghiệp một tiếng nữa bắt đầu, hay tạm dừng lại đã, giờ bọn mình về trường cậu trước, Bùi Chi còn đang đợi đó.”

Lục Chí Hạo lải nhải liên hồi, biểu cảm gấp gáp. Lâm Triều Tịch bấm nút Enter, cô bảo cậu: “Cậu qua đó trước đi.”

“Hả?” Cậu ngẩn người: “Đó chẳng phải là lễ tốt nghiệp của cậu sao?”

“Ừa.” Vừa nói, Lâm Triều Tịch vừa bắt tay tìm kiếm những mục liên quan đến Đẳng cấu đồ thị và vấn đề P/NP.  

Những bài luận văn tương quan mênh mông bể Sở, cô nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

“Ừa cái gì mà ừa!?” Lục Chí Hạo: “Đi mau, mấy cái này lúc nào tìm chả được, đừng bỏ lỡ lễ tốt nghiệp.”

“Không sao hết.” Lâm Triều Tịch cười híp mắt, cô cô thức đúp chuột vài lần, đầu nghĩ xem mấu chốt vấn đề đang nằm ở đâu.

Đúng lúc này, cô thấy một bài báo học thuật.

——Phép Đẳng cấu đồ thị xuất hiện thuật toán cấp đa thức là một bước đột phá lớn thu được từ vấn đề P/NP. Đây là thành tựu quan trọng nhất của lý thuyết máy tính trong 10 năm qua.

Lâm Triều Tịch sờ chiếc điện thoại đắt trên bàn, ngay đến màn hình cũng đã được khởi động.

Cô nhìn giao diện chat với Bùi Chi trong Wechat, trên đời này ngoài Lão Lâm, đương nhiên vẫn có người thứ hai trả lời lời được câu hỏi của ông.

Nhưng mà… cô mím môi, cuối cùng vẫn khóa màn hình điện thoại.

Nếu mọi nghi vấn đều xuất phát từ Lão Lâm, vậy thì vẫn nên để Lão Lâm giải đáp.

Cô gửi chỗ tài liệu này vào mail của mình, sau đó thoát khỏi trình duyệt, tắt máy.

“Cậu tự sang trường tớ đi, giờ tớ có chút việc.” Cô vỗ vỗ vãi Lục Chí Hạo.

“Cậu đi đâu?” Lục Chí Hạo giật mình. 

“Đi ăn với bố tớ.” Lâm Triều Tịch nói rồi nhắn tin cho Lão Lâm: “Trưa ngày hôm nay, con có hân hạnh được mời bố dùng bữa để thỉnh giáo một vài vấn đề mang tính học thuật không?”

Lục Chí Hạo: “Vậy bọn mình vẫn cùng nhau đi tiễn Bùi Chi chứ?”

Lâm Triều Tịch dừng lại mọi động tác, nghĩ một chốc, cô nói: “Chỉ đi ăn trưa thôi mà, làm gì tốn nhiều thời gian đến vậy.” 

——

Gần bệnh viện thành phố có một tiệm mì, giờ trưa lúc nào cũng đông khách, cô mất bao nhiêu công sức mới giành được hai chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Lúc Lão Lâm đến, mì và đồ ăn kèm đã lên bàn, chỉ có một phần sườn chiên giòn vàng óng.

Cây ngô đồng ngoài cửa sổ đổ bóng xanh mát, Lão Lâm ôm một thùng giấy lớn, ông đặt xuống đất rồi ngồi vào bàn.

“Con gái lớn thật rồi, biết hiếu kính cha già rồi.” Vừa nói, ông vừa rút đũa gắp một miếng sườn chiên giòn vàng ruộm.

Lâm Triều Tịch nhanh tay nhanh mắt nhấc đũa đấu sức với Lão Lâm.

“Trương Tú Phân, Lý An An, Trần Tự Nhiên, Liễu Lưu, là ai trong số họ?” cô đọc một tràng bốn cái tên, đồng thời quan sát biểu cảm của Lão Lâm.

Đó là danh sách ban thư ký Sở Toán học Ứng dụng trường Đại học Vĩnh Xuyên cô chép trong sổ tay, mở ngoặc, cô nhắt ra những cái tên nghe giống của phụ nữ.

“Cái gì?”

“Cũng không thể là Vương Cường hay Lý Chí Cao chứ bố?!”

“Đám người này là ai, bệnh đãng trí của bố nặng hơn rồi à?”

Biểu cảm của Lão Lâm không giống đang diễn.

“Ò, không có gì.” Lâm Triều Tịch âm thầm loại bỏ suy đoán ban đầu, mẹ cô có lẽ không nằm trong số những người này: “Vậy thì không cho bố ăn nữa!” cô nói.

“Đồng chí Lâm Triều Tịch.” Lão Lâm bỗng hạ giọng gọi cả họ tên cô, ngữ điệu sâu xa.

“Dạ?” Tim Lâm Triều Tịch hẫng một nhịp.

“Có lẽ con đã quên mất một việc, kể cả con không mời bố ăn sườn chiên giòn, bố cũng có tiền tự mua nhá.”

Lâm Triều Tịch: “…”

Nói rồi Lão Lâm giơ tay gọi phục vụ tới.

Lâm Triều Tịch đặt đũa xuống, nhân lúc ông đang đắc ý gọi món, cô lại hỏi: “Chứng minh Đẳng cấu đồ thị thuộc phạm trù vấn đề NPC có tác dụng gì trong việc giải quyết vấn đề P/NP?”

Lão Lâm giật mình, nhưng chỉ một giây sau ông đã khôi phục như thường: “Hờ, đầu óc con dạo này rất tinh vi nha.”

“Làm sao bố biết?”

“Tiếp thu được ba phần mười khả năng phân tích vấn đề của phụ thân.” Lão Lâm ăn hai miếng sườn, mồm đầy dầu mỡ: “Bố không hỏi mấy cái tên con vừa đọc là gì nữa, con nói xem, nhờ đâu mà thông qua tin bố bị khai trừ con có thể liên tưởng đến vấn đề P/NP?”

“Vì Đẳng cấu đồ thị liên quan đến nó…”

“Bạn học Lâm Triều Tịch à.” Lão Lâm nhai miếng thịt, ông đong đưa đôi đũa: “Phụ thân con dính líu nghi vấn đạo văn tốt nghiệp đề tài “Nghiên cứu lí luận và phương pháp chứng minh Phép đẳng cấu đồ thị”, trước hết, đây là một bài toán Lý thuyết đồ thị không thể tìm thấy trên mạng. Sao con có thể liên hệ nó với vấn đề P/NP cách nhau vạn dặm được chứ, chỗ này còn thiếu điều kiện nha?”

“…” Lâm Triều Tịch á khẩu, cô húng hắng: “Vậy con bắt đầu khai thật nhé.”

“Mời.”

“Sau cuộc thi mô hình, con đến văn phòng khoa Toán của trường và gặp giáo sư Tăng cùng một giáo viên khác đang chuyện trò vô cùng nghiêm túc, con nghe được họ nói với nhau gì đó ‘kết cấu chứng minh có vấn đề’. Về sau họ nhờ con đi in một bản tài liệu, Bùi Chi chặn lại không cho con xem nội dung trong đó, còn nhắc nhở con vấn đề trong “giới học thuật”.” 

“Sodesune!” Lão Lâm gật đầu: “Vẫn chưa đủ.”

“Về sau con nghe nói trường con và khoa Toán trường Vĩnh Xuyên có thù oán, gần đây giáo sư Tăng lên tiếng phản đối luận văn chứng minh Đẳng cấu đồ thị thuộc phạm trù NPC của giáo sư Phùng, từ đó con đã gom những vấn đề này lại với nhau,”

Lâm Triều Tịch nói xong, cô ngồi thẳng người: “Bài phát biểu của con xin hết thưa thầy Lâm, tiếp theo xin mời thầy trả lời.”

“Ra là vậy.” Lão Lâm chép miệng: “Thật ra thì rất đơn giản, nếu có thể chứng minh chuẩn xác Đẳng cấu đồ thị thuộc phạm trù NPC, lại có người tìm ra được thuật toán thời gian đa thức của nó, vậy thì P=NP.”

Lão Lâm gặm miếng sườn, ông nói với giọng điệu hời hợt của mình. Xung quanh họ là tiếng chuyện trò huyên náo, nhiều khách hàng còn đang hô to “thanh toán”, song Lâm Triều Tịch lại cảm thấy xung quanh bỗng yên tĩnh lạ thường.

“Nó là lời giải cho vấn đề này, đồng thời cũng dự báo về một bước phát triển bùng nổ mới của văn minh nhân loại, chưa từng có trong tiền lệ đâu đấy.” Lão Lâm nói chậm rãi.

Mũi Lâm Triều Tịch tràn ngập mùi thơm của thức ăn nóng hổi trong tiệm, mọi thứ đều rõ như ban ngày, sâu trong lòng cô không khỏi dấy lên cơn chấn động.”

Miễn cưỡng gác đũa lên bát, cô nghe thấy âm thanh rất nhỏ của đồ sứ va đập, và cả giọng của chính mình: “Đây chính là lí do bố nghiên cứu Bài toán Đẳng cấu đồ thị sao?”

“Người có hứng thú với vấn đề P/NP và muốn đạp lên đỉnh cao đó trước nay không chỉ mỗi giáo sư Tăng, giáo sư Phùng hay Bùi Chi.” Lâm Triều Tịch nhìn bố mình, cô bỗng thấy mình hết sức dại khờ: “Trong số những người đó, trước nay luôn bao gồm cả bố, phải chứ?”

Lão Lâm cười: “Ầy, cuối cùng cũng bị con phát hiện ra rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play