Cô quay ngoắt lại, Lão Vương nhìn cô như đang suy tư điều gì.
“Đồ nhi à, con bị treo máy hay là lỗi hệ thống đấy, vi sư gọi nãy giờ.”
“Cũng có thể là chết máy.” A Quang chen vào.
“Không cần biết bị làm sao, đáp án đã rõ như ban ngày rồi phải không!”
A Quang trợn mắt, phấn chấn bừng bừng. Còn Lão Vương thì nheo mắt như thể đã nắm chắc phần thắng.
Lâm Triều Tịch nhìn bọn họ, quyết định xóa câu cuối cùng vừa rồi đi.
Cô không khỏi nhớ về lời Bùi Chi nói khi chọn đồng đội.
Cô hỏi Bùi Chi, có nên tìm những đồng đội biết thông cảm cho nhau hay không.
Bùi Chi nói: Tìm đồng đội có chung mục tiêu.
Mục tiêu của Lão Vương là lấy tiền thưởng, mục tiêu của A Quang là giúp Lão Vương lấy tiền thưởng, mục tiêu của cô là chiến thắng. Xét tổng thể, quả đúng là đề được chọn đã rõ như ban ngày.
“E hèm”, Lão Vương hắng giọng: “Dựa theo quy trình đại hội, đề cao sự dân chủ và công bằng, đội chúng ta sẽ dùng phương thức bỏ phiếu kín để chọn đề thi.”
Lão Vương nói xong lập tức xé xoẹt một trang vở, chia thành ba mẩu đưa cho bọn họ.
Lâm Triều Tịch nhìn mẩu giấy trắng trước mặt, xung quanh là tiếng lầm rầm bàn luận của các đội khác.
“Chọn đề này, chọn đề này luôn đi.”
“Vãi thật, luyện đề quá chuẩn, bọn mình nhanh chóng bắt đầu đi, thời gian hạn hẹp nhiệm vụ nặng nề.”
Bốn phía đều là những âm thanh kiểu này, cô lấy hộp bút trong ba lô ra, lá thư của Lão Lâm nằm ngay bên dưới.
Cô mở hộp bút, lấy bút chì, nhưng lại chậm chạp chưa viết lựa chọn của mình xuống.
Lão Vương và A Quang đã viết xong từ lâu, vo mẩu giấy lại ném ra giữa bàn, chỉ còn chờ mình cô.
Hành động này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nghi thức như vậy làm những người sống nhờ con số như bọn họ cảm thấy an toàn.
Lòng bàn tay Lâm Triều Tịch ươn ướt, cô buông bút chì, nhìn vào Lão Vương và A Quang, trịnh trọng nói: “Tôi muốn chọn đề B.”
Khi đó cô đã nghĩ sẵn lí do hết trong đầu, chuẩn bị thao thao bất tuyệt hai người họ. Nhưng Lão Vương lại bất mãn “ài” một tiếng: “Cậu chẳng thú vị gì cả đồ đệ ạ.”
Lâm Triều Tịch áy náy vô cùng, toan mở miệng giải thích, bỗng thấy Lão Vương nói: “Làm thế để còn thưởng thức giây phút kịch tính, cậu lật tẩy như thế chẳng vui gì hết!”
“Vẫn còn non xanh lắm.” A Quang đắc ý, hùa theo phê bình cô.
Cả hai người mở mẩu giấy của mình ra.
B.
Vẫn là B.
Giống được ánh mặt trời đột ngột soi rọi tận đáy lòng, Lâm Triều Tịch vỡ òa vui sướng.
Nhưng cô vẫn nghiêm túc hỏi lại bọn họ: “Sư phụ, chẳng phải cậu muốn giành giải sao, tại sao không chọn đề nắm chắc phần thắng hơn.”
Lão Vương vơ lấy bút bi gõ đầu cô một cái: “Nói nhỏ thôi, biết thế nào là tai vách mạch rừng không hả?”
Lâm Triều Tịch vội vàng hạ giọng, hỏi lại lần nữa.
“Cậu có phải đồ ngốc không đấy, mọi người đều sẽ chọn đề A, bọn mình chọn đề B lại chẳng là đường tắt, tỉ lệ đạt giải càng lớn hơn?” Lão Vương nói nhỏ như muỗi kêu, chẳng khác gì kẻ trộm.
Lâm Triều Tịch gật đầu.
“Chắc chắn muggle sẽ chọn đề đơn giản, nhưng chúng ta không như thế, chúng ta phải có thử thách” A Quang hào hứng mà kêu.
Lâm Triều Tịch gật đầu cái nữa.
“Quyết định thế đi!” Lão Vương sung sướng nói.
***
Mấy chục cái máy tính trong phòng được bật lên, vẫn còn hơn mười người vẫn đang nhiệt tình thảo luận. Dù điều hòa để nhiệt độ thấp đến đâu cũng không át được khí thế ngất trời này.
Sự hào hứng ban đầu qua đi, Lâm Triều Tịch nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Tuy đề bài truy bắt tội phạm này rất giống với vấn đề tai nạn giao thông của Lão Lâm, song giữa hai thứ vẫn có điểm khác biệt.
Dựa theo kế hoạch đề ra từ trước, ba người họ sẽ tỉ mỉ nghiên cứu đề bài, phát biểu ý tưởng của từng người một, tên thường gọi là “brainstorm”.
Lão Vương lại bắt đầu chủ trì hội nghị như ông cán bộ già: “Từng người nêu ý kiến của mình, vấn đề này có rất nhiều khó khăn đấy.”
A Quang mở phần phụ lục ra, trong đó có bạt ngàn những ghi chép lịch sử trò chuyện: “Hiểm hóc ra phết, chắc chắn trong đống báo cảnh sát này có cả giả lẫn thật, phải phân loại chúng nó ra.”
“Phân loại kiểu gì?” Lão Vương hỏi.
“Mạng Bayes.” Lâm Triều Tịch nói.
“Ồ!” Lão Vương hít sâu một hơi: “Cậu tuổi còn nhỏ mà khẩu khí thì to gớm đấy đồ đệ!”
“Chúng ta có thể gán cho mỗi sự kiện báo cáo một xác suất, xác suất càng lớn thì khả năng nó xảy ra càng cao.” Lâm Triều Tịch nói, kéo giấy nháp sang. Cô vẻ lên đó một lược đồ, chia thành các mảng.
“Chia bản đồ này thành những ô vuông bằng nhau, lấy n và e kí hiệu cho kinh độ và vĩ độ, t là thời gian, p (n, t, e) là xác suất tội phạm xuất hiện tại một vị trí nào đó trong một thời gian nào đó.”
Lão Vương và A Quang nhíu mày suy nghĩ.
Lão Vương: “Sau đó cập nhật liên tục dựa theo trình tự thời gian?”
Lâm Triều Tịch gật đầu.
“Tôi thấy được đấy.” A Quang nói: “Đầu tiên gán cho mỗi ô một xác suất tiền nghiệm, dùng các sự kiện được báo cáo để cập nhật xác suất hậu nghiệm p (i, j) của mỗi ô.”
“Đúng thế, thực tế chính là căn cứ vào các sự kiện được báo cáo kết hợp với tình trạng giao thông, các cung đường, lịch sử số liệu, liên tục gán giá trị mới cho mỗi ô vuông.”
“Ví dụ như cái này với cái này.” Lâm Triều Tịch chỉ lên hai bản báo cáo trong ghi chép báo án: “Một cái thể hiện tội phạm đang ở phía đông thành phố, một cái thể hiện tội phạm đang ở phía tây thành phố, nhưng nếu một báo cáo trước đó thể hiện tội phạm đang ở phía đông, vậy thì đương nhiên mức độ tin cậy của báo cáo ở phía tây sẽ giảm đi.”
“Cũng vì nguyên nhân như thế, trong thời gian t+1, giá trị ước lượng của sự kiện được chứng kiến tại con đường phía đông thành phố sẽ càng cao.” Lão Vương tiếp lời.
“Đúng.”
“Cho nên phải dùng mạng Bayes?” Lão Vương nói: “Sử dụng lặp lại định lí Bayes nhiều lần, theo đó chứng cứ sẽ xuất hiện càng ngày càng nhiều, liên tục cập nhất xác suất hậu nghiệm để bù vào sai số tạo thành sau những phán đoán chủ quan?”
“Đúng thế.” Lâm Triều Tịch tiếp tục: “Nói cách khác, chúng ta có thể đồng thời xét được khả năng xuất hiện của tội phạm ở mọi vị trí trong những thời gian cụ thể, tạo ra một bản đồ phân bố xác suất không ngừng được cập nhật, các trị số trên bản đồ này sẽ liên tục đổi mới…”
“Trời ơi cái đầu của cậu!” Lão Vương kinh hãi: “Ý tưởng của cậu sáng suốt quá đi mất, để tôi mở cái đầu cậu ra xem trong đấy có gì nào!”
“Tôi thông minh phết nhỉ?” Lâm Triều Tịch lanh lẹ né đi.
A Quang đã nháp hết mấy tờ, ngẩng đầu lên: “Mẹ nó, không phản bác được, cậu đúng là thông minh.”
Cậu ta nói.
***
Thực ra Lâm Triều Tịch xấu hổ vô cùng, đây là ý tưởng cô phải tốn rất nhiều thời gian lặn ngụp nghiên cứu vấn đề tai nạn giao thông mới nghĩ ra được. Còn Lão Vương và A Quang thì bảo 1 biết 10, màn thảo luận tiếp theo biến thành sân nhà của người bạn Lão Vương và A Quang.
Theo lẽ thường, mỗi đội tham gia giải Toán Mô hình chắc chắn phải có phân công công việc. Một người phụ trách dựng mô hình, một người phụ trách làm chủ bút luận văn, người còn lại phụ trách kiểm tra quá trình lập trình và số liệu.
Dựa theo kế hoạch trước đó của bọn họ, Lão Vương phụ trách dựng mô hình, A Quang phụ trách lập trình, còn cô đảm nhiệm công việc giấy tờ, lên dàn ý luận văn, viết luận văn.
Nhưng…
“Tại sao cậu lại cảm thấy Python tốt hơn, Matlab vẫn là công cụ hàng đầu trong khoa học tính toán, phù hợp sử dụng trong Toán mô hình nhất, toolbox cũng nhiều, có sẵn vô vàn mô-đun hoàn chỉnh nữa.” A Quang nói.
“Nhưng mô-đun bên thứ ba trong Python cũng rất nhiều, có thư viện NumPy có thể dùng Python để trực tiếp xử lí ma trận lớn như Matlab, thư viện SciPy có sẵn rất nhiều phép tính, thư viện Matplotlib có thể dùng Python để vẽ đồ thị. Tóm lại là Python có thể thay thế hầu hết các chức năng trong Matlab, hơn nữa còn có vài ưu thế Matlab không thay thế được.”
“Python đúng là tốt thật, nhưng tôi chưa học sâu về nó bao giờ, tôi quen dùng Matlab hơn.” A Quang nghĩ ngợi, tiếp tục nói: “Tôi cũng không kiểm chứng được các thứ cậu nói, vẫn còn nghi ngờ có nên dùng hay không.”
Lâm Triều Tịch: “Xin hãy tin tôi.”
“Nhưng nếu tôi phụ trách lập trình thì chẳng phải là cậu nên tin tôi?” A Quang nói.
Lâm Triều Tịch không biết phản bác thế nào, hỏi: “Nếu tôi cứ khăng khăng thì sao?”
“Thì cậu phụ trách lập trình.”
A Quang nghĩ sao nói vậy, làm Lâm Triều Tịch sửng sốt.
Dựa theo sắp xếp trước đó, cô đã chuẩn bị hết mọi thứ để viết luận văn, yên tâm giao việc lập trình lại cho A Quang. Bây giờ câu “thì cậu” của A Quang đồng nghĩa với lật đổ mọi chuẩn bị của cô trước đó.
Đứng ở lập trường của A Quang, nếu cậu ta đã phụ trách lập trình thì cô nên tin tưởng phán đoán của cậu ta, quả thực không sai.
Nhưng vấn đề là cô chỉ hiểu biết nhiều hơn bọn họ một chút ở lĩnh vực này, cô càng tin tưởng phán đoán của bản thân hơn.
Sau một tràng thảo luận sôi nổi, phòng máy đã yên tĩnh hẳn. Có rất nhiều đội cũng giống như đội cô, trải qua phấn chấn ban đầu, đến khi bắt tay vào làm mới gặp phải nhưng tranh cãi khó lòng tránh khỏi.
Các đội bùng nổ những cuộc cãi vã nội bộ quy mô nhỏ, vì chọn đề cũng có, vì hướng đi cũng có. Đương nhiên cũng có đội giống như đội cô, bắt đầu cuộc tranh luận mới vì phân chia công việc.
Sau vài lời giận dỗi, không khí trong phòng cũng lạnh xuống theo.
Thời gian trôi nhanh, thấm thoắt đã đến giữa trưa.
Lúc này Giới Nhiên thong dong đi đến, liếc qua tình hình các đội, chừng như đã biết thừa.
Anh ta chậm rãi đi lên bục giảng, vỗ tay cười nói: “Chen ngang chút nhé, các bạn đã đói chưa, có muốn đi ăn chút mì gói không?”
Tất cả im lặng, không ai lên tiếng.
“Thế thì đến nhà ăn làm bát cơm đi.” Trông Giới Nhiên có vẻ đã ăn uống no say: “Đùi gà ở nhà ăn 1 không tệ đâu.”
Vẫn không ai hưởng ứng.
“Mọi người đi ra ngoài chút đi.” Một giọng nói bình tĩnh vang lên từ cuối lớp.
Bùi Chi vẫn luôn ngồi trong góc đã đứng lên tự bao giờ, cuối cùng cũng có tiếng xôn xao nho nhỏ bầu bạn cùng tiếng tản nhiệt máy tính.
“Bọn em vẫn còn đang thảo luận.”
“Thời gian gấp gáp thế, không cần ăn cơm nữa đâu.”
“Anh…”
Khác với thái độ khuyên bảo hiền hòa của Giới Nhiên, Bùi Chi cương quyết hơn mọi người nghĩ. Cậu không nói gì, chỉ đứng đó thôi cũng đã đủ khiến người ta phải cân nhắc kiến nghị của cậu.
Lâm Triều Tịch hít sâu một hơi, hiểu được ý của Bùi Chi. Cô đứng dậy đầu tiên, vỗ vai Lão Vương, nói với A Quang: “Đi thôi, bọn mình đi ăn cơm.”
Lão Vương sửng sốt: “Đồ đệ, tất cả con gái đều dễ thay đổi giống cậu thế à?”
Lâm Triều Tịch tiên phong, đám con trai rệu rã lết ra khỏi phòng máy.
Ra tới khoảng không bên ngoài, đón gió xuân thổi tới, áp lực đã tan biến không ít.
Bước xuống từng bậc cầu thang, Lâm Triều Tịch thấy mình thực sự đói lắm rồi. Cô đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, vội vịn lấy lan can, chân mềm nhũn.
Lão Vương và A Quang đi đằng trước, quay lại nhìn cô.
“Cậu sao thế?” A Quang hỏi.
Lâm Triều Tịch ôm bụng: “Đói.”
“Sao đột ngột vậy, con gái các cậu đúng là dễ thay đổi!” A Quang nói.
Lâm Triều Tịch nhìn về cậu nam sinh cách đó không xa, dưới ánh mặt trời, gương mặt cậu bừng sáng.
Thực ra cũng chẳng có gì phải lằng nhằng, lựa chọn trước mắt cô rất đơn giản, hoặc cô hoặc A Quang lo chuyện lập trình.
Cô nói với A Quang: “Tôi quen dùng Python rồi, nếu các cậu yên tâm thì tôi có thể lập trình.”
A Quang cũng rất dứt khoát: “Được thôi, cậu cũng có thể dạy tôi, chúng ta cùng nghiên cứu xem thế nào, chưa chắc Matlab không bổ sung được cho Python.”
“Luận… luận văn thì sao, ai viết?” Lão Vương kinh hoàng.
“Đằng nào cũng phải tra tài liệu, tôi với Lâm Triều Tịch cùng viết vậy, bọn tội sẽ viết tổng quát với dàn bài trước.”
“Hai người các cậu đoàn kết như thế từ bao giờ vậy?”
Lâm Triều Tịch không trả lời Lão Vương, tiếp tục nói với A Quang “Đến lúc viết chương trình, tôi sẽ viết trước rồi để cậu kiểm tra. Luận văn thì cậu cứ viết dàn ý trước, tôi sẽ sửa chi tiết sau, mấy cái phông chữ, cỡ chữ gì gì đó.”
“Được.”
“Thế tôi chỉ cần phụ trách mô hình thôi à?” Lão Vương bỗng cẩn thận suy tính gì đó, vẻ mặt rối rắm, chép miệng: “Sao tôi có cảm giác mình đang ăn bám.”
Lâm Triều Tịch bật cười: “Đâu đâu đâu, bọn tôi phải nhờ hết vào thầy Vương.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT