Nói thật thì Lâm Triều Tịch không mấy quen với Lão Vương và A Quang phiên bản người lớn, dù sao trong trí nhớ của cô bọn họ vẫn là hai nhóc nít ranh.

Nhưng lúc này cô ngồi trong lớp, thậm chí còn phải ngẩng đầu nhìn Lão Vương phiên bản trưởng thành trên bảng như đã giao kèo.

7:00 tối, tiết học đầu tiên trong lớp đảm bảo qua. 

Lớp chọn lọc và lớp trên giảng đường lớn không giống nhau, cả lớp chỉ vỏn vẹn người mấy người, người làm đề Chính trị, người làm tiếng Anh, cũng có người ôn tập nội dung trên lớp, không khí bài vở tràn ngập khiến người ta khó mà bình tĩnh.

Vậy nên thành phần phá đám duy nhất trong lớp chính là đồng chí thầy giáo Vương.

Đúng giờ, Lão Vương bước lên bục giảng, tuyên bố đầy khí thế: “Chào các bạn, có ai muốn biết bí quyết chắc chắn đỗ trường xịn là gì không?”

Những học viên khác có lẽ cũng mới đến học lần đầu, họ không hiểu phong cách của Lão Vương, ai nấy nghiêm túc gật đầu.

“Để tôi nói cho mà nghe, đáp án vô cùng đơn giản, chính là chép thuộc ba lần tất cả cách suy luận chứng minh các công thức, định lí có trong sách; tiếp đó là làm đề, làm đến phát ngán, làm đến tuyệt vọng với đời, vậy là được, rất đơn giản đúng không?”

Học viên ngồi dưới lũ lượt hít ngụm khí lạnh.

Lão Vương dõng dạc hùng hồn, Lâm Triều Tịch khá bất ngờ, cô tưởng Lão Vương thuộc hệ giỏi bẩm sinh, hóa ra lại là phái trời thương người cần cù.

Một nam sinh trông khá nghịch ngợm hỏi: “Thầy ơi, thế còn cách nào khác không?”

“Đương nhiên có,  nếu bạn IQ trên 160, đọc sách một lần, làm đề một lần là đủ.”

“Thầy ơi, trước kia em thử kiểm tra rồi, IQ em 173 đấy!” 

“Kiểm tra ở đâu?”

“Cộng đồng Wechat ạ.”

“Người có IQ 173 sẽ không kiểm tra IQ trên nhóm cộng đồng Wechat, bạn tiếp theo.”

“Nhưng thầy ơi bọn em không biết IQ mình bao nhiêu ạ.”

“Dễ ợt ý mà.” Lão Vương viết một đề bài lên bảng.

Lâm Triều Tịch nhìn đề bài này khá quen mắt, rất giống biến tấu một đề toán của trại đông Olympic năm nào đó.

Lão Vương hạ tay, quay đầu nói “Đề kiểm tra IQ đấy, cho các bạn ba phút xem ai là người đầu tiên giải được.”

Đây là lớp đảm bảo đỗ trường danh giá, không ít người trong lớp học lực khá giỏi, bảo họ không chút tư duy nào chắc chắn không phải.

Lâm Triều Tịch nhìn quanh, mọi người đã bắt đầu nhấc bút làm thử.

Ngược lại cô vẫn không động đậy.

Dù gì cô cũng vừa mới xuyên không một chặng đường dài trở về, trước đấy lại tham gia thi Olympic Toán, đề bài này với cô mà nói khá nhẹ nhàng.

Vậy nên cô chỉ nhìn mặt bảng và đồng chí Lão Vương.

Lão Vương bị cô nhìn chằm chằm nửa phút thì không chịu nổi: “Kẻ Muggle kia nhìn tôi làm gì?”

Lâm Triều Tịch mỉm cười.

“Không được cười, cậu biết mặt cậu có cái lúm không hả?”

Lâm Triều Tịch: “…”

“Thái độ học hành kiểu gì không biết, tập trung làm bài đi, cậu biết chứng minh chưa? Ngồi học mà cứ ngắm giáo viên…”

“Biết rồi.” Lâm Triều Tịch nói đúng hai chữ.

Lão Vương khó tin: “Cậu bốc phét!”

“Tớ biết làm thật.”

“Tôi không tin!”

“Nếu tớ chứng minh được thì sao?”

“Cậu muốn sao? Nói cho mà biết tôi là hoa thơm đã có chủ đấy, đừng nuôi ý đồ xấu!”

Lâm Triều Tịch cười ngất: “Gần đây thầy giáo có gom góp tiền cho bạn gái không, nếu tớ giải ra thì cậu góp tí “huyết” nhé, mời tớ ăn đêm chịu không?”

Nói xong, Lâm Triều Tịch tiến lên bục giảng.

Cô cầm phấn, thực ra giải Toán Olympic nhiều khi không cần các bước phức tạp, quan trọng là hướng giải, một khi đã rõ ràng hướng giải thì cả quá trình cũng chỉ mất đôi ba phút.

Lâm Triều Tịch viết xong kí tự cuối cùng, cô buông phấn, phủi bụi trên tay.

Lão Vương xám mặt, cậu đẩy gọng kính: “Cậu lừa đảo, cậu rõ ràng không phải Muggle!”

——

Phòng bao quán nướng Chấn Hoa.

Phòng bao nhỏ hẹp, bàn ăn là loại bàn nhựa chuyên dụng cỡ lớn, Lục Chí Hạo hơi sợ Hoa Quyển chê bai nên sốt sắng lau mặt bàn.

Được cái khung cảnh bên ngoài khá đẹp, góc nhìn hướng mặt hồ, có một lối đi nhỏ tắt qua, tuy bên hồ có những đôi tình nhân tụ tập nhưng vẫn khá yên tĩnh.

Trước khi vào cậu đã nhìn ngó từ trong ra ngoài, cố tình chọn cho Hoa Quyển vị trí ngoài cửa nhìn vào là góc chết để kê bàn vào đó.

Ngoài cửa vọng lại ba tiếng gõ cửa, Lục Chí Hạo vội vàng chạy ra mở cửa, nhưng người đến chỉ có Bùi Chi.

“Hoa Quyển đâu?” Lục Chí Hạo hỏi.

“Có lẽ gánh nặng thần tượng quá nặng nề, cậu ấy muốn vào một mình.”

Bùi Chi vào phòng, cậu gật đầu chào hỏi Thẩm Mỹ, nhìn quanh căn phòng, cậu ngồi vào vị trí đối diện chỗ ngồi cạnh cửa sổ, để dành góc đó cho Hoa Quyển.

Lúc sau, một bóng người thậm thà thậm thụt tuồn vào phòng bao của họ, sau đó đóng sầm cửa lại.

Hoa Quyển cởi mũ, kinh râm, khẩu trang, chỉnh lại tóc tai, câu đầu tiên cậu nói: “Bùi Chi, cậu xem chút hại chít tớ.”

Lục Chí Hạo: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Là một siêu sao hạng nhất tớ vốn đã rất khiêm tốn, đi với cậu ấy ai cũng quay ra nhìn cả hai, tất nhiên tớ không thừa nhận đa số mọi người đều nhìn cậu ấy, họ chủ yếu bị thu hút bởi khí chất của tớ.”

“Bùi Chi đẹp trai hơn cậu, đây là điều toàn dân công nhận mà?” Lục Chí Hạo lấy làm lạ.

“Cậu có biết nói chuyện không đấy?” Hoa Quyển nạt nộ.

Bùi Chi mở quyển thực đơn, cậu lấy giấy bút trên bàn gọi món, không nói gì.

Hoa Quyển đảo mắt một vòng quanh phòng: “Lão Lục ơi là Lão Lục, dù gì tớ cũng là một đại minh tinh, sao cậu lại mời tớ đến cái chỗ như này?”

Lục Chí Hạo hơi đỏ mặt, vừa định giải thích thì nghe Hoa Quyển nói: “Nhưng sự có mặt của tớ khiến chỗ này đâm ra sang, đây là vinh hạnh của quán này.”

Lục Chí Hạo: “…”

Nói đoạn Hoa Quyển nhìn Thẩm Mỹ: “Chị Thẩm, nhà chị có anh chị em gì không?”

Thẩm Mỹ lập tức đỏ mặt, cô phóng vội ánh mắt cầu cứu. 

“Cậu định làm gì?” Lục Chí Hạo hỏi.

“Tớ là minh tinh quốc tế mà, trong nhà chị Thẩm có anh chị em hâm mộ tớ không, có cần xin chữ kí không?” Hoa Quyển hỏi.

Lục Chí Hạo không nghĩ là Hoa Quyển đang đùa giỡn Thẩm Mỹ, chỉ là cậu sợ Thẩm Mỹ thấy không tự nhiên nên mới khuấy động bầu không khí.

“Có, có ạ.” Thẩm Mỹ vội lục lọi đồ đạc, sau đó nhận ra túi xách hôm nay cô mang quá bé: “Em quên không mang bút rồi.”

Lúc này, căn phòng phát ra tiếng xe giấy.

Bùi Chi viết xong tên món liền xé ra, cậu đưa xấp giấy trắng còn lại và cây bút bi cho Hoa Quyển.

“Kí nhiều chút.” Bùi Chi nói

Hoa Quyển trợn mắt: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

“Tớ nghiêm túc mà.” Bùi Chi nói.

——

Gió đêm se lạnh, cuộc sống về đêm trong trường đại học vẫn rất nhộn nhịp.

Cuối cùng Lâm Triều Tịch vẫn không để Lão Vương mời, dù sao Vương Tương cũng chẳng mấy thiết tha nghề dạy học lại vẫn phải miễn cưỡng lên lớp, có vẻ cậu thực sự thiếu tiền.

Giữa buổi có 20 phút nghỉ giải lao, cô đứng ven đường. Đèn neon trên các biển hiệu hàng quán sáng lấp lánh, cô tiến về phía quán nướng ruột.

Phía ngoài quán khá đông khách xếp hàng.

Cô khá thân với phục vụ nên đã đặt bàn trước, cô chen vào trong, rất nhanh đã xách túi bóng to sụ bước ra.

Trong quán hiển nhiên chẳng còn chỗ ngồi, cô chạy ra cửa sau quán nướng, đối diện là hồ nước, ở đó có chỗ ngồi.

Bên hồ có rất nhiều đôi tình nhân.

Lâm Triều Tịch tìm một cặp đôi nhan sắc đẹp đều, ngồi xuống cạnh họ.

Dưới ánh đèn, cô mở túi bóng chuẩn bị lôi những xiên mực nướng cùng thịt dê ra đánh chén.

Đôi tình nhân cạnh cô đang ăn bánh mì thịt xiên, anh một cái em một cái, trông rất đày đọa bọn độc thân.

Thế là Lâm Triều Tịch ngồi sang một bên, cùng lúc thưởng thức họ và đồ ăn.

Cũng vào lúc đứng dậy, cô bắt gặp khuôn mặt trắng trẻo thanh tú trong quán ăn.

Cách một bồn hoa nhỏ, Lâm Triều Tịch vẫy tay chào cô gái kia. Lục Chí Hạo ngồi cạnh Thẩm Mỹ, còn bên cạnh Lục Chí Hạo…

Cô sững sờ, lại là Bùi Chi.

Trông có vẻ cách nhau một bồn hoa, nhưng thực tế lại rất gần, Thẩm Mỹ đứng dậy hỏi: “Chị ăn tối chưa ạ, muốn nhập hội với bọn em không?”

Thẩm Mỹ nhiệt tình vẫy tay với cô, nhưng Lục Chí Hạo có vẻ lúng túng.

Cô đứng bên hồ tối đen như mực, trong phòng bao thắp đèn sáng bừng, không khí ấm áp, rõ ràng là bữa tụ tập của một đám bạn thân.

Lâm Triều Tịch hiểu ngay.

Cô cúi người nhấc túi đồ nướng của mình, vui vẻ giơ cho họ xem: “Chị gọi một đống đồ nướng rồi đây!”

Trong phòng, Bùi Chi nhìn túi đồ nướng của cô.

Ánh mắt nhàn nhạt, thanh thoát điềm đạm.

Lâm Triều Tịch còn định nói gì đó nhưng bỗng giật mình.

Tính theo thời gian của thế giới dâu tây, hôm trước trong bệnh viện Bùi Chi đã làm theo lời bác sĩ dặn, cậu gửi cô một danh sách nhắc nhở dài ngoằng.

Trong đó viết những gì ý nhỉ?

Kiêng ăn đồ nướng, kiêng ăn dầu mỡ, kiêng ăn cay, kiêng ăn hải sản, ăn uống thanh đạm.

Lâm Triều Tịch liếc nhìn túi bóng, trong đó đầy ắp những sai lầm…

“Tớ… gọi nhiều đồ nướng quá… cố tình mang cho các cậu ăn thử.”

Lâm Triều Tịch đứng trên bồn hoa, cô miễn cưỡng đổi giọng, lòng đau như cắt.

Lúc này, điện thoại cô rung lên.

Lâm Triều Tịch đưa túi đồ nướng qua cửa sổ ý bảo Lục Chí Hạo nhận lấy, tay kia mải rút điện thoại: “Thầy Vương?”

“Cậu đâu rồi?”

“À, tớ đang ở bên hồ sau quán nướng Chấn Hoa.”

“Đợi đó.”

Trong phòng, Lục Chí Hạo nhận túi đồ nướng, cậu lóng ngóng: “Chút nữa bọn tớ cũng lên món rồi, cậu ăn đi.”

“Không sao không sao, tớ thân mang trọng thương, bác sĩ dặn không được ăn đồ nướng.”

Lâm Triều Tịch vừa nói vừa liếc trộm Bùi Chi. Bùi Chi vẫn rất bình thường, có lẽ do cô cả nghĩ rồi, Bùi Chi chẳng qua cũng chỉ làm theo lời bác sĩ, cậu sẽ không để ý chuyện đó.

Mấy người trong phòng không ai lên tiếng, Lâm Triều Tịch thấy mình tự nhiên cho họ đồ ăn cũng gượng gạo.

May mà rất nhanh đã có người vỗ vai cô.

Quay đầu nhìn, là Lão Vương: “Thầy Vương, thầy đến quẹt thẻ hả?”

“Vi sư đến khảo sát thị trường đồ nướng.” Lão Vương nói, sau đó nuốt một ngụm nước bọt.

“Được rồi, tớ mời cậu được chưa?” Lâm Triều Tịch nhảy khỏi bồn hoa, cô vẫy tay chào mấy người trong phòng rồi bỏ đi cùng Lão Vương.

——

Nghe thấy giọng cô, Hoa Quyển cười ngặt nghẽo. Nhất là câu nói “cố tình mang cho các cậu ăn thử”, rõ ràng vì Bùi Chi nhìn túi đồ ăn nên cô mới nói vậy, quá là có vấn đề.

Lục Chí Hạo nhận túi đồ mà bối rối cùng cực, rõ ràng muốn mời cô vào ăn cùng nhưng chưa ai kịp lên tiếng, nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim (*).

(*) Xảy ra chuyện bất ngờ.

Lão Vương vừa xuất hiện Lâm Triều Tịch đã vội vẫy tay chào rồi bỏ đi cùng người.

Tuy trai bất tài gái sắc, nhưng đây là đại học, yêu đương là chuyện bình thường.

Cả quá trình diễn ra chưa đến một phút, nhanh gọn dứt khoát.

“Học tỷ có bạn trai rồi ạ?” Thẩm Mỹ ngờ vực hỏi.

Hoa Quyển nhìn Bùi Chi: “Anh Bùi chắc chưa bao giờ cầm phải kịch bản này nhỉ, cảm thấy thế nào?”

Bùi Chi nhìn ngoài cửa, sắc mặt bình tĩnh, cũng không biết cậu đang nghĩ gì.

Lục Chí Hạo thắc mắc: “Bùi Chi thích Lâm Triều Tịch?”

“Tớ biết đâu.” Hoa Quyển cười: “Tớ chỉ muốn tác hợp họ chút thôi.”

“Vì sao chứ?”

“Vì cậu ấy cô đơn quá.” Hoa Quyển ngừng chợt nhả, cậu chỉ đầu bút vào Bùi Chi, nói rất chân thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play