“Anh Bùi…”

“Sao thế?”

“Cậu nói từ “cố gắng” có vẻ hơi trào phúng?” Lâm Triều Tịch ngồi cạnh Bùi Chi, cô hỏi thầm.

“Không phải trào phúng.” Bùi Chi nói.

“Thế thì là gì.”

“Là lời thật lòng.”

Lâm Triều Tịch: “…”

“Cùng lắm là lời thật lòng hơi súc tích một tí.”

“Súc tích á?”

“Thật ra là hơi lười.” Bùi Chi nói.

Lâm Triều Tịch suýt phụt cười. 

Tiếp đó là khen thưởng lớp học “Tiến bộ vượt trội”, lớp 9-13 bọn họ và bạn học Trần Trúc là những gương mặt hoàn toàn xứng đáng lĩnh thưởng.

Lý Xu và Trần Trúc cùng lên sân khấu nhận thưởng, hiệu trưởng nhấn mạnh tuyên dương sự tiến bộ xuất sắc của lớp họ.

Nếu phần nhận thưởng dừng lại ở đó thì đây chỉ là một buổi lễ hết sức bình thường.

Tuy nhiên sau phần nghi thức đầy tính cổ động, âm nhạc dừng lại, sắc mặt lãnh đạo nhà trường và lãnh đạo các cấp trên sân khấu bỗng trở nên nghiêm nghị.

Người dẫn chương trình đi xuống, hiệu trường lại cầm mic lên.

Dù gì cũng là hiệu trưởng một trường, khi người đàn ông trung niên hiền hậu cầm trên tay chiếc micro và im lặng suốt 30 giây, cả khán phòng yên tĩnh như cái hầm băng.

“Đây là một buổi lễ tiếp lửa.” Ông nói.

“Lễ tiếp lửa một mặt là để động viên các học sinh xuất sắc, hi vọng các em sẽ tiếp tục cố gắng. Nhưng có tốt thì cũng có xấu, tôi cần phải phê bình những học sinh không có chí tiến thủ.”

“Theo tôi quan sát, vừa rồi khi cô Mã phát biểu trên sân khấu, rất nhiều em ngồi cười cười đùa nói chuyện, không hề chú ý lắng nghe. Thật lòng tôi vô cùng thất vọng, các em không hề biết rằng sự thờ ơ của các em là một hành động vô cùng nguy hiểm.”

“Vừa rồi tôi đã xác minh danh tính của những em học sinh đó qua giáo viên chủ nhiệm, cũng nắm được thành tích thi giữa kì của các em.”

“Yêu cầu những học sinh sau chú ý, vừa rồi trong lúc nói chuyện cười đùa, thật ra các em chỉ có thể theo học một trường dạy nghề, hoặc thậm chí còn chẳng cần học, xác định sẵn sẽ trở thành tầng lớp dưới đáy xã hội!”

“Đừng cho rằng tôi đang làm nhục các em, tin tôi đi, so với cuộc đời thấp kém, khó khăn trắc trở của các em sau này, lời phê bình của tôi hôm nay cơ bản sẽ không làm các em thất vọng.”

Nói tới đây, hiệu trưởng giở một tờ giấy, ông thực sự đọc tên từng người: “Tưởng Viễn lớp 9-12, Lưu Lưu lớp 9-12…”

Giọng nói rõ ràng, nghiêm khắc.

“Bao Tiểu Manh lớp 9-13…”

Nghe đến tên Bao Tiểu Manh, Lâm Triều Tịch lập tức ngẩng đầu.

Không biết vì sao, Bao Tiểu Manh như cũng cảm nhận được, khoảnh khắc cô ngẩng đầu nhìn, cậu ấy cũng quay lại nhìn cô.

Cô gái ấy vẫn đáng yêu như ấn tượng lần đầu họ gặp nhau, cà-vạt đồng phục nới lỏng thắt hình nơ bướm, mặt cô tròn trịa, hai mắt rất to.

Nhưng không hiểu sao, hết lần này lại lần khác vấp ngã khiến Bao Tiểu Manh không còn khó xử và mơ hồ như lúc trước, khi nghe đến tên của mình, trong mắt cô cũng không còn vẻ xấu hổ e dè.

Thậm chí trở thành người khác hoàn toàn với cậu bạn Bao Tiểu Manh bị tổ trưởng nhỏ phê bình phát khóc rồi bỏ chạy.

Ánh mắt họ giao nhau, Bao Tiểu Manh vô tư nhếch mày với cô, Lâm Triều Tịch không di dời tầm nhìn, cô vẫn nhìn chằm chặp Bao Tiểu Manh.

Cô bỗng nhận ra rằng, vừa rồi cô giễu cợt Bùi Chi vì cậu phát biểu câu “hi vọng được cùng mọi người cố gắng”… đó là lời thật lòng của Bùi Chi.

Nhưng giờ đây cô không thể nào nói vậy với Bao Tiểu Manh.

——

Nhiều khi bạn không hề cảm nhận được nhiệt độ đang tăng dần lên, bởi bạn chỉ ấn tượng với cái ngày nhiệt độ tăng vọt từ 10 độ lên 30 độ.

Cũng giống như buổi lễ hôm đó không thay đổi được gì.

Ví dụ trong lớp họ, người muốn tranh thủ thời gian giành cơ hội trở lại vẫn đang cắm đầu cắm cổ làm đề mỗi ngày, còn những học sinh chẳng trông mong gì vào kì thi cấp ba thì vẫn giở đều tạp chí giải trí, chủ đề nói chuyện hàng ngày vẫn là tiệm trang sức nào nhiều đồ đẹp hơn.

——

Mùng 10 tháng 6, ngày thi vào cấp ba.

Lâm Triều Tịch tự đặt sẵn báo thức, Lão Lâm còn chằng thèm gọi cô.

Sửa soạn xong, cô ra trước sân nhà, trên bàn đá vẫn là bát cháo và túi sữa đậu nành. Cô cũng quen quá rồi, đến câu “mấy khi mới đến dịp thi cử trọng đại sao không ăn ngon hơn hả bố” cũng chả buồn nói.

Có lẽ thấy cô không nói gì nên Lão Lâm bưng bát cháo ngồi xuống trước mặt, chủ động hỏi: “Sao thế, không tự tin với bài thi chuyển cấp à?”

“Bố không cần miễn cưỡng gợi chuyện.” Lâm Triều Tịch mở túi sữa đậu.

“Một ông già như bố đoán sao được tâm tư thiếu nữ?”

“Bố đừng đoán, con không nói nữa, phải tích sức.”

“Sức gì cơ?”

“Để xem con có đủ tài trí thi một phát thành người đứng đầu thành phố lần thi vượt cấp này không.”

Lão Lâm: “…”

Lâm Triều Tịch rất hài lòng với biểu cảm tẽn tò của Lão Lâm, chẳng mấy khi mới chiếm thế thượng phong lúc đấu võ mồm với ông.

Cô xử lí nhanh bữa sáng rồi khoác cặp ra khỏi nhà. 

“Có cần bố đạp xe hộ tống không?”  Khoảnh khắc cô khép cửa, Lão Lâm bỗng hỏi.

“Khỏi ạ.” Lâm Triều Tịch quay lưng vẫy tay.

——

Thành phố An Ninh không rộng lắm, hội trường thi tổ chức ngay tại trường cấp hai Thực nghiệm.

Thời tiết nóng nực, còn chưa đến tám giờ mà mặt trời đã thiêu đốt loài người.

Lâm Triều Tịch đi từ nhà đến trường, không khác gì ngày thường đi học.

Điểm khác duy nhất là, hôm nay có rất nhiều phụ huynh tụ tập trước cổng trường.

Các phụ huynh người cầm ô người cầm quạt, cùng với đám thí sinh đứng chen chúc trước cổng trường.

Theo sắp xếp trước đó, cô chủ nhiệm Lý Xu sẽ đứng trước cổng đón họ, sau đó phát thẻ dự thi cho mỗi người.

Lâm Triều Tịch đến khu tập hợp, Lý Xu giơ bông hoa nhỏ, một tay cầm túi, một tay cầm tờ danh sách. Mỗi lần phát xong thẻ dự thi cô lại đánh dấu vào tờ danh sách.

Lâm Triều Tịch tới trước mặc cô.

Lý Xu lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đang đeo cặp trước mặt mình.

Lâm Triều Tịch bện tóc đuôi ngựa, mặc áo đồng phục và váy kẻ ô, trông tươi tắn ngời ngời.

Lý Xu tìm thẻ dự thi cho cô, sau đó cười động viên: “Hôm nay cố lên nhé!”

“Vâng.” Lâm Triều Tịch gật đầu, vô cùng kiệm lời.

“Đừng quá áp lực, phát huy như bình thường là được.”

“Em có áp lực gì đâu.” Cô nói.

Lý Xu cười: “Sao lnói y hệt Bùi Chi thế không biết.”

“Bọn em khớp thoại trước đó.”

Lâm Triều Tịch nở nụ cười, để lộ một bên má lúm, Lý Xu biết cô đang nói đùa, tâm trạng cũng thả lỏng hơn.

“Thi xong là được tự do yêu đương rồi.” Lý Xu chỉ bóng lưng nam sinh phía xa, hiếm hoi gợi một câu nói đùa.

Lâm Triều Tịch đang cúi đầu, cô hơi nghẹn họng, sau đó nhìn theo hướng tay Lý Xu vừa chỉ, lúc quay lại miệng cười ngọt ngào.

“Vâng ạ.”

Lý Xu nghe cô nói vậy.

——

Lâm Triều Tịch hơi chột dạ.

Bởi trước khi Lý Xu nói về chuyện “yêu đương”, thực ra cô đang nhìn trộm danh sách trên tay Lý Xu.

Cô thấy phía sau tên Bao Tiểu Manh vẫn chưa được đánh dấu, cô bạn chưa đến khiến cô hơi lo.

Như một gã tồi không bỏ được bạn gái cũ.

Không rõ xuất phát từ tâm lí gì, lúc vào trong trường, cô cố tình chuồn xuống phía cuối, gần đến giờ làm bài mới vòng qua ngó phòng thi của Bao Tiểu Manh.

Số 7 phòng thi 17.

Đây là số báo danh cô tra trộm ba hôm trước.

Cô vờ như vô tình đi ngang qua phòng thi đó, nhưng lại nhằm mục đích dò tìm.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Bao Tiểu Manh, cô thở phào một hơi.

Nhìn kĩ thì Bao Tiểu Manh đang ngồi đúng chỗ của mình, thẻ dự thi bày sẵn trên góc trái, hộp bút trong suốt cũng chuẩn bị sẵn sàng, trông rất thả lỏng.

Như thể mọi chuyện đến đâu thì đến.

Kì thi kéo dài trong ba ngày.

Ngày đầu tiên thi Ngữ văn, Vật Lí; ngày thứ hai thi Toán học, Lịch sử, Chính trị; đến ngày thi thứ ba gồm hai môn Ngoại ngữ và Hoá học, học sinh ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Sắp kết thúc rồi, kì nghỉ hè hạnh phúc đang gần ngày trong gang tấc!

Bao gồm cả Lâm Triều Tịch, tuy biết nhiệm vụ của mình trong kì nghỉ hè này vô cùng nặng nề, nhưng khi viết xong đáp án cuối cùng môn Hoá, trước hết cô cứ đặt bút, và vươn vai một cái.

Trời nắng đẹp, cô và Bùi Chi, Lục Chí Hạo, Hoa Quyển hẹn sẵn sau khi thi xong sẽ cùng nhau đi đánh chén một bữa, sau khi kiểm tra lại một lượt cẩn thận, cô đứng dậy nộp bài.

Rất ít người lên nộp bài trước, hoặc nói cách khác là chẳng có ai.

Một mình dạo bước trong sân trường yên tĩnh, cây xanh ngả bóng, hoa cỏ tốt tươi, hình ảnh trong và ngoài trường tương phản sắc nét, cô rất hưởng thụ sự yên ắng này.

Lúc gần đến cổng trường, Lâm Triều Tịch bỗng bật cười.

Bên kia là các phụ huynh đang nhao nhao sốt sắng chuyện trò, bên này là Bùi Chi đang ngồi dưới dàn hoa tử đằng trong sân trường.

Cậu duỗi dài chân trên băng ghế, cặp sách đặt một bên, hiếm thấy cậu nhắm mắt thư giãn.

Lâm Triều Tịch ngắm một hồi, nghĩ đến những câu chữ miêu tả các thiếu niên tuấn tú trong tiểu thuyết, ví dụ như “những tia nắng rơi trên mí mắt trắng trẻo của cậu”, hoặc là “những tia nắng phác hoạ xương quai hàm tuyệt đẹp của cậu”… đại loại vậy.

Mary Sue(*) chết tôi mất.

(*) Cách gọi những nhân vật hư cấu tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu.

Cô rón rén đến cạnh Bùi Chi, hơi cúi người định hù cậu một phen.

Lúc này Bùi Chi bỗng mở mắt.

Khoảng cách giữa họ không xa không gần.

Lông mi thiếu niên cong dài, gió thổi qua mang theo hơi thở nhàn nhạt.

Lâm Triều Tịch chớp mắt.

Bùi Chi hỏi: “Cậu định làm gì?”

Định thơm cậu một cái đó. Lâm Triều Tịch nghĩ thầm, cô cười: “Cậu nói trước đi?”

“Cậu chắc chắn muốn để tớ nói trước?”

“Ừm.”

“Vậy thì Bao Tiểu Manh nhờ tớ chuyển lời, cậu ấy đợi cậu ở quán trà sữa trước kia các cậu hay tới.” Bùi Chi ngồi thẳng người, cậu bổ sung: “Quán có anh nhân viên rất đẹp trai ấy.”

Lâm Triều Tịch ngớ người, mặt cô đỏ rực, đôi mắt trong veo của Bùi Chi phản chiếu vẻ mặt xấu hổ của cô.

Nam sinh bật cười, biểu cảm của cậu khiến sâu trong Lâm Triều Tịch là một người trưởng thành cũng khó hiểu. Cậu giơ tay, ý bảo cô kéo dậy, sau đó xoa xoa đầu cô.

Lâm Triều Tịch cúi đầu thật sâu, cô nghe thấy giọng cậu mang ý cười: “Bởi vậy sau này đừng để con trai mở lời trước.”

“Vì… sao?”

“Rất dễ phá hỏng bầu không khí.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play