Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 121: Ngôn ngữ


1 tháng

trướctiếp

“Ai cơ?” Lâm Triều Tịch không chắc.

Giới Nhiên hơi sửng sốt, nói: “Gia đình em hơi kì lạ đấy, em không biết trước kia bố mình làm nghề gì sao?”

“Quản lí công viên ạ?”

“Trước đấy thì sao?” Giới Nhiên trầm ngâm: “Em không thấy lạ à, hẳn một người… như… thầy Lâm, lại đi làm quản lí công viên?”

Lâm Triều Tịch buồn cười, cái gì gọi là “hẳn một người… như…”? Nhận xét về Lão Lâm của Giới Nhiên rất thú vị, nhưng cô vẫn hỏi: “Mỗi người một chí, bản tính thầy Lâm vốn không màng danh lợi, thích làm mấy nghề nhàn dật tự tại.”

“Tự tại cái con khỉ.”

Nói về Lão Lâm, thầy tiểu Giới không còn ung dung bình thản như trước, dường như trong lòng vẫn còn bóng ma tâm lí. 

“Thầy Giới… thầy rất có thành kiến với thầy Lâm nhỉ.” Cô nhìn cuốn sách trong tay Giới Nhiên, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ, sao thầy biết thầy Lâm từng dạy học ở trường Tam Vị?”

“Bạn học Lâm, em không biết gì về chuyện của thầy Lâm sao?”

“Em thật sự không biết gì.” Lâm Triều Tịch nói.

“Vậy thầy có thể tiết lộ một chuyện. Trại tập huấn lần này vốn định mời thầy ấy đến làm giảng viên chính, nhưng bị từ chối rồi.” Giới Nhiên dừng một chút lại bổ sung: “Cực kì quả quyết.”

Lâm Triều Tịch ngẩn người, cô không khỏi nghĩ đến cuộc điện thoại sau giờ thi, Lão Lâm cũng cũng cực kì quả quyết phản đối cô đến học ở trường cấp ba Vĩnh Xuyên.”

Lão Lâm ở thế giới dâu tây đâu có lắm “tâm ma” với trường Vĩnh Xuyên đến vậy cơ à…

“Thầy nói không sai chứ?” Giới Nhiên nói khéo: “Gia đình em thực sự rất kì lạ.” 

——

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến phòng tự học trên tầng cao nhất của thư viện.

Chị gái dẫn đội đẩy cửa ra, đám học sinh ríu rít đi vào, ai nấy tự tìm chỗ ngồi, Giới Nhiên trả lại quyển sách cho cô, anh chỉnh trang phục rồi bước lên bục giảng.

Lâm Triều Tịch há hốc mồm nhìn bóng lưng Giới Nhiên, vô cùng kinh ngạc với thái độ hóng chuyện trơ trẽn “Em không nói tôi không kể” này của anh.

Giới Nhiên đứng trên bục giảng viết tên mình lên bảng.

Đúng cái bộ dạng của một sinh viên đại học, trông còn trẻ trung hơn ba năm trước: “Chào buổi chiều nhé các em, ban nãy chị tiểu Nghiêm cũng giới thiệu về thầy rồi…” anh chỉ lên bảng: “Tên thầy là hai chữ này, hiện đang là nghiên cứu sinh khoa Toán của trường đại học này luôn, đồng thời cũng sẽ đảm nhiệm vai trò chủ nhiệm của các em trong năm tới.”

“Chào thầy tiểu Giới.”

“Thầy đẹp trai quá~”

Một số học sinh hoạt bát lanh chanh hô lên.

“Tuy lớp mình là lớp tạm thời, một năm mọi người cũng không gặp nhau mấy lần. Nhưng theo qui trình tổ chức lớp học bình thường, mọi người vẫn làm quen nhau chút nhé.” Giới Nhiên chỉ chỉ hàng đầu tiên: “Bắt đầu từ em đi.” 

“Bọn em không muốn đâu.”

“Tự giới thiệu quê mùa chết đi được.”

“Có gì để nói đâu ạ?”

“Chữ kia đọc là “giải” mà nhỉ, “tiểu giải” có phải là “đi tè” không ta?”

Lúc đó, Giới Nhiên chỉ đúng đám bốn người trường Vĩnh Xuyên.

Lão Vương, A Quang, Sư Tử, Lão Hổ bốn người mỗi người một câu, câu “tiểu giải” sau cùng khiến cả lớp cười ầm lên.

Lâm Triều Tịch cũng cười thầm, học sinh cấp hai cấp ba đâu dễ chơi như học sinh tiểu học, cần có tinh thần chống chọi, thật là không dễ dàng.

Giới Nhiên vẫn mỉm cười, ánh mắt đánh sang chỗ khác, hô lớn: “Bạn Lâm Triều Tịch~”

Lâm Triều Tịch đứng bật dậy, mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn về cô, cô cũng không ngờ, chỉ vì cười trên nỗi đau của người khác, Giới Nhiên lại gọi mình cô đứng dậy?

“Chúng ta cũng coi như là bạn cũ với nhau, mời em tự giới thiệu bản thân, làm mẫu cho bốn bạn này.” Giới Nhiên nói.

Nghe thế, nhóm bốn Vĩnh Xuyên tức khắc bùng nổ.

“Bọn em chẳng cần ai làm mẫu!” Tiểu Quang cầm đầu nói lớn: “Tớ là Trần Hữu Quang, học trường cấp hai Vĩnh Xuyên.”

“An Hổ, tớ cũng học trường Vĩnh Xuyên.”

“Tớ, Sư Tử Dương, một học sinh Vĩnh Xuyên khác.”

“Vương Thiên Long, càng là học sinh Vĩnh Xuyên.”

Bọn họ cấp tốc giới thiệu cho xong họ tên trường lớp, cứ như sợ chậm một giây sẽ bị “làm mẫu”.

Mọi người trong lớp lại cười rộ lên, không khí lớp học rất thoải mái.

Lâm Triều Tịch vội ngồi xuống, cảm thấy sau ba năm không gặp, trình độ thao túng của thầy tiểu Giới ngày càng lên tay.

——

Tiết mục tự giới thiệu tiếp đó suôn sẻ hơn nhiều, mọi người đứng dậy giới thiệu họ tên, trường học, đương nhiên cũng có học sinh thích nổi trội và học sinh chững chạc như mấy ông cụ non, họ giới thiệu chi tiết tên tuổi, trường lớp, sở thích, sở trường, và thể hiện nguyện vọng “chân thành” sẵn sàng giúp đỡ người khác của mình.

Giới Nhiên mời người bạn “Trần Sở” kia ngồi xuống, học sinh cấp hai bây giờ thông minh lắm rồi, họ biết sau màn tự giới thiệu sẽ đến bước bầu lớp trưởng, vậy nên cố gắng thể hiện trước tập thể càng nhiều càng tốt.

Khi học sinh cuối cùng tự giới thiệu bản thân ngồi xuống, lớp học lại trở nên yên tĩnh.

Giới Nhiên nhìn những gương mặt nhỏ nhắn đang phát chán cả ra, anh cầm viên phấn trên bàn, lau tên mình trên bảng, sau đó nhét một tay vào túi quần, tay còn lại bắt đầu viết.

“Thầy viết đề bài à?”

“Bắt đầu học rồi sao?”

Sau lưng truyền đến tiếng xì xào bàn tán của học sinh, Giới Nhiên vẫn cặm cụi viết. Khoảnh khắc tiếng ồn lên đến đỉnh điểm, anh viết nốt một dấu chấm cuối cùng rồi quay người cười, nói: “Hỏi đáp nhanh, ai giải được bài này trước thì giơ tay.”

“Thưa thầy, vừa đến đã phải giải đề luôn ạ?” 

“Thầy có âm mưu gì đúng không?”

Mọi người đang ngồi đây đều là những học bá nhỡ, một số người lập tức rút giấy bút, nhưng một số học sinh lì lợm vẫn không chịu làm theo.

“Không thì sao, các em lớn cả rồi, vừa đến đã kiểm tra sợ tổn thương lẫn nhau ư?”

Giới Nhiên nói xong cũng không giải thích nhiều.

Anh tuần sát quanh lớp, bất ngờ phát hiện nhóm bốn người Vĩnh Xuyên ban nãy còn ầm ĩ đều im lặng sau khi thấy anh viết xong đề bài.

Nét mặt họ lộ vẻ trầm tư, sau đó mỗi người cầm một cây bút, không nói năng gì cúi đầu giải đề.

Để mà so sánh thì những học sinh vẫn đang vặn vẹo “Trả lời đúng có lợi lộc gì thưa thầy” còn chẳng đáng yêu bằng.

“Không có lợi lộc gì.” Giới Nhiên nhét tay vào túi quần, anh nhún nhún vai: “Nhưng các em giới thiệu tên trường hết rồi, coi như vinh danh cho trường cũ đi, là người đầu tiên giải ra trong đám học bá của cả tỉnh cũng khá vẻ vang đấy chứ?”

Chuyện liên quan đến danh dự, đám học sinh cấp hai đang ngồi đây chớp mắt kích động hẳn, mấy người ngồi cuối bắt đầu nhấc bút làm.

Giới Nhiên cố tình liếc qua đám Lâm Triều Tịch, cũng giống mấy đứa đám Vĩnh Xuyên, sau khi anh ra đề, thiếu nữ tức tốc tính toán.

Cổ cô hơi cúi, ngón tay trắng trẻo thon dài nắm chặt cây bút chì, trông cô có vẻ đã tìm ra hướng giải nên đang thử áp dụng, dù sao cũng là học sinh từng được đào tạo trong trại hè tiểu học siêu cấp khắc nghiệt, nhận được đề liền bắt tay giải vốn đã trở thành bản năng.  

Thái độ chuyên tâm và nỗ lực này khiến người ta hoài niệm.

Ánh mắt Giới Nhiên dời sang phải, nhìn bạn nam bên cạnh cô, ba năm không gặp, Bùi Chi càng toát ra phong thái của một thiếu niên anh tuấn, rắn rỏi.

Ngay lúc anh nhìn Bùi Chi, cậu xoay bút, ngẩng đầu, đáp lại anh bằng ánh mắt trong trẻo sáng ngời.

Giới Nhiên cười, làm khẩu hình: “Sao rồi?”

Bùi Chi không nói gì, chỉ tiếp tục xoay bút, ngay sau đó, cậu khẽ khàng đặt cây bút trong tay xuống.

——

Đề bài như sau:

Hai anh em bán một đàn cừu, giá mỗi con cừu bằng số cừu trong cả đàn, số tiền thu được phân chia theo cách sau: Trước hết là người anh lấy đi 10 đồng, rồi đến người em lấy 10 đồng; sau đó lại đến lượt người anh lấy tiếp 10 đồng, cứ như vậy thay phiên nhau lấy tiền. Lượt cuối cùng là đến phiên người em lấy tiền, nhưng số tiền lúc này không đủ 10 đồng, người em đành vơ nốt số tiền còn lại. Để công bằng, người anh đã đưa cho người em một con dao nhỏ, giá tiền con dao là một số nguyên, hỏi: Giá của con dao là bao nhiêu? 

Một phút trôi qua…

Ba phút trôi qua…

Giới Nhiên khoanh tay quan sát, khoảnh khắc kim phút chuẩn bị chạy thêm một lượt, cuối cùng cũng có người giơ tay.

“Bạn Lâm Triều Tịch nhanh ghê nha.” Giới Nhiên cất cao giọng nói.

Không ít học sinh trong lớp bị ngắt mạch tư duy, họ dừng bút, quay sang nhìn bạn nữ vừa giơ tay. Tuy nhiên, nhóm bốn người trường Vĩnh Xuyên ngồi gần Giới Nhiên nhất vẫn vùi đầu làm bài, đắm chìm trong đề toán.

Lâm Triều Tịch mím mím môi, cô bất ngờ nhìn Bùi Chi. Hai người nhìn nhau một hồi, Bùi Chi khẽ gật đầu, Lâm Triều Tịch mới chậm rãi đứng dậy.

“Đáp án là?”

“Hai đồng tiền?”

Giới Nhiên hơi bất ngờ.

Lúc này lớp học lại trở nên yên tĩnh, đa số học sinh đều ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt mơ hồ, đợi chờ đáp án.

“Chính xác.”

“Đáp án đúng là 2.”

“Sao cậu làm nhanh thế!”

Nhưng chưa đợi anh mở miệng, bốn người ngồi hàng đầu đã tôi một câu bạn một câu.

Lớp học dậy tiếng xì xào nhỏ.

Giọng Giới Nhiên lấn át những tiếng ồn này, anh nhìn Lâm Triều Tịch: “Trình bày hướng giải của em.”

“Đề bài này thoạt đầu trông có vẻ như chưa cung cấp đủ thông tin. Ban đầu thì nói cừu nói dê, đoạn sau bỗng lái sang hỏi giá con dao, nghe như đang nói đùa.”

“Nhưng thực tế thì sao?”

“Thực tế, nếu chúng ta dùng ngôn ngữ toán học để diễn giải đề bài này thì sẽ lập tức nhìn ra rất nhiều thông tin đang ẩn giấu trong đó.”

Lâm Triều Tịch dừng môt chút, cô vô thức cúi nhìn quyển sách đã có tuổi trên mặt bàn, sau đó ngẩng đầu nói tiếp: “Chúng ta sẽ phát hiện ra, giá của con dao phụ thuộc vào số lượng cừu, số cừu là biến độc lập duy nhất của đề bài. Giả sử ở đây có x con cừu, khi đó tổng giá tiền của đàn cừu là x2. Nếu người em trước đó đã rút n lần 10 đồng, gọi số tiền lẻ là a, ta có công thức…”

Giới Nhiên quay đầu, viết công thức Lâm Triều Tịch đọc ra lên bảng.

x2 = 10n + 10 +10n + a = 10(2n + 1) + a

“Lại giả sử giá tiền của con dao là b, ta cần lập phương trình sao cho giá tiền của con dao có liên quan đến giá trị chỗ tiền lẻ…”

Theo lời của Lâm Triều Tịch, Giới Nhiên viết tiếp đẳng thức thứ hai lên bảng.

“Những giá trị chưa biết còn quá nhiều, ta có thể lấy mod(20) để loại bỏ n, tiếp theo là những vấn đề thuần Toán học rồi…”

Ở đây đều là những đứa trẻ cực kì thông minh, cái mọi người cần chỉ là thời gian giải đề. Sau khi Lâm Triều Tịch nhắc tới phép toán mô-đun, bài toán này với họ mà nói trở nên quá đỗi đơn giản, nhưng mọi người vẫn chăm chú nghe hết hướng giải.

“Các em thấy thế nào?” Giới Nhiên hỏi.

“Thật ra cũng khá đơn giản.”

“Cần một chút chút thời gian suy nghĩ.”

“Cần nắm bắt những chi tiết nêu trong đề bài.”

“Chi tiết nhỏ trong đẳng thức cũng phải nắm vững.”

Giới Nhiên nghe tới đây anh nhìn Lâm Triều Tịch: “Em thấy sao?”

Lâm Triều Tịch lộ vẻ đăm chiêu, sau đó nói: “Hai điều thôi ạ, thứ nhất không sợ; thứ hai nhanh chóng diễn giải câu từ đề bài thành ngôn ngữ Toán học.”

“Đây cũng chính là bài học đầu tiên của hôm nay: Vấn đề của Toán học, cần dùng ngôn ngữ Toán học để tư duy.” Giới Nhiên hài lòng đặt viên phấn xuống, anh nhìn Lâm Triều Tịch: “Em khá lắm, vậy em làm luôn chức lớp trưởng nhé.” Anh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp