Lâm Triều Tịch ngồi vào bàn học, trước mặt là tờ giấy viết văn đã mở sẵn.
Chăm chú nhìn tờ giấy ô vuông xanh lục một lát, đáng nhẽ như bình thường, hẳn cô đã chẳng biết nên viết gì. Nhưng lần này cô làn văn vô cùng thuận lợi, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát. Đương nhiên là vì tư liệu đời sống quá đầy đủ, muốn mắc kẹt cũng chẳng được.
Hôm sau, cô mang bài văn đã viết đến trường, tán gẫu với Vương Bội.
Tô Thần bước vào lớp, thông báo với cô buổi trưa phải đến phòng học 303 để họp.
“Buổi trưa á, nhưng mà tớ muốn ngủ…” Lâm Triều Tịch buột miệng nói.
“Thầy phụ trách thi diễn thuyết bảo thế, chắc là đi tập duyệt.”
Lâm Triều Tịch ngạc nhiên: “Trang trọng thế cơ à?”
Tô Thần: “Hầu hết mọi hoạt động đều tổ chức theo quy trình này.”
Chợt nhớ ra hình như Tô Thần không có buổi trưa nào được ở lại lớp, cô nhanh nhảu nịnh nọt: “Anh Thần vất vả rồi.”
“Hôm qua cậu cũng vất vả rồi.”
Lâm Triều Tịch bất giác quay đầu lại, báo bảng ở cuối lớp mới chỉ xong một nửa, còn một mảng trống to đùng, cô ngượng ngùng giải thích: “Hôm qua… tự dưng có chút việc… Đảm bảo hôm nay tớ sẽ viết xong.”
“Không sao, cứ thong thả.” Tô Thần nói xong, lại chạy đi lo việc khác.
Vương Bội cũng ghé tai nghe, hóng hớt hỏi: “Hôm qua lại làm sao thế, cậu với Trương đại tiểu thư ở lại làm báo bảng à?”
“Còn có cả cô Cao Tuyên nữa…”
Bạn học Vương Bội xuýt xoa: “Thảm thế cơ à, bọn họ làm gì mà đến cả cậu cũng không chịu nổi?”
“Cái gì mà đến cả… tớ…” Lâm Triều Tịch uống thạch trái cây, rùng mình một cái vì lạnh.
“Cậu tốt tính chứ sao.”
“Bọn họ tra hỏi có phải tớ thích thầm Bùi Chi không.”
“Liên quan quái gì đến họ.” Vương Bội trừng mắt, lại nhìn các nữ sinh đang tụ tập buôn chuyện phía sau: “Cậu nhớ đừng có mà ngốc nghếch thừa nhận đấy, phương diện này Trương Minh Minh bị điên.”
Nhớ đến bóng dáng Bùi Chi bình lặng đi trên đường tối hôm qua, Lâm Triều Tịch bỗng chẳng mấy để ý đến những điều này nữa: “Hình như có nhận hay không cũng chẳng khác gì.” Cô cười tủm tỉm hỏi: “Đoán xem trưa nay giám khảo Bùi có ở đó không ta?”
——
Kết quả… vẫn là không đến…
Bữa trưa ăn một bát hoành thánh, Lâm Triều Tịch cầm bản thảo diễn thuyết bước vào phòng 303, căng thẳng phải biết.
Nhưng đến lúc bước vào, cô phát hiện ra, chẳng ai đến đây để họp hành cả.
Chỉ có một nam sinh ngồi phía trước, trông rất đẹp trai, tuy không phải Bùi Chi nhưng Lâm Triều Tịch vẫn muốn huýt sáo một cái.
“Chào cậu.” Cô nhỏ giọng chào hỏi.
Nam sinh ngẩng phắt dậy, đôi mắt rất to, hai mí rõ ràng, tóc hơi xoăn, trông như con lai.
“Tớ đến để họp…” Lâm Triều Tịch nói.
“Không cần phải họp.” Nam sinh nói.
“Hả?”
“Cậu muốn họp thế cơ à, chẳng nhẽ không muốn về ngủ trưa?”
“Muốn chứ.” Lâm Triều Tịch rất thành thật.
Nam sinh cảm thấy cô rất thú vị, nói: “Nộp bản thảo diễn thuyết của cậu là được rồi, sẽ có thầy cô sửa cho các cậu.”
“Sửa thật á?”
“Không đâu.” Nam sinh cũng cực kì thành thật: “Làm cho có vẻ có giáo viên hướng dẫn ấy mà, trưa mai cậu đến đây nhận lại là được.”
“Ừ.”
Lâm Triều Tịch để bài văn xuống, bây giờ cô mới để ý trên bài có một chồng giấy, quả nhiên mọi người đều đã đến nộp.
Nam sinh nhận lấy bài văn của cô, liếc nhìn tên họ, tò mò ngẩng đầu: “Cậu là Lâm Triều Tịch?”
“Đúng rồi?” Lâm Triều Tịch nhìn cậu ta: “Cậu biết tớ à, tớ nổi tiếng đến thế rồi cơ á.”
Nam sinh bật cười lắc đầu, tiếp tục thành thật: “Không.”
“Đả kích quá.”
“Tớ biết mà.” Nam sinh vẫn cười toe toét, loáng thoáng ý vị sâu xa.
——
Hoa Quyển chậm chạp cầm xấp bản thảo diễn thuyết đến văn phòng giáo viên.
Mọi cuộc thi diễn thuyết đều đi theo trình tự này, để đề phòng có bạn học nào lại lên kể những cậu truyện không hay lắm trên sân khấu, người phụ trách không tròn bổn phận, đến lúc ấy giáo viên còn bị phạt lương.
Nhưng thực ra người ta mà đã muốn kể thì ai ngăn cho nổi?
Hoa Quyển gõ cửa văn phòng giáo viên, quả nhiên thầy phụ trách thi diễn thuyết lần này bảo cậu cứ cầm về đọc một lượt là được.
Thế là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, lại quay về lớp.
Ánh nắng buổi trưa không tệ, Bùi Chi ngồi cuối lớp phơi nắng, đeo tai nghe, vẫn ở trong trạng thái ngăn cách với thế giới bên ngoài như thường lệ.
Hoa Quyển ngồi xuống bên cạnh, để xấp bản thảo xuống, hỏi: “Thế nào anh Bùi, hôm nay có hứng làm tí bài tập Ngữ Văn không?”
Bùi Chi kéo một tên tai nghe xuống, chờ Hoa Quyển đưa ra yêu cầu.
“Bản thảo thi diễn thuyết hôm thứ Sáu đấy, quý ngài duyệt một lượt đi chứ?”
Bùi Chi nghe xong đeo lại tai nghe, tiếp tục làm việc của mình.
Nhìn tờờ giấy cậu đang nháp viết những thứ như sách trời, Hoa Quyển nhanh chóng quay đi làm việc của mình.
Nhưng đọc được một lát cậu đã bắt đầu dụi mắt.
Bởi vì chủ đề diễn thuyết lần này khá là… “truyền thống”, cho nên bản thảo nào cũng nghìn bài như một.
Thậm chí cậu còn thấy hai câu chuyện giống hệt nhau.
Cái gì mà hồi nhỏ học hành không tốt, được bố dắt lên núi hái nấm, trên núi không có nấm, thế là bố lại dắt đi hái táo chua rồi cùng mang ra chợ bán, lấy tiền mua nấm.
Cậu viết nguệch ngoạc lên bài văn: “Đề nghị đi hái nấm cùng với hai bố con bạn xx lớp xx.”
Bùi Chi liếc nhìn một cái, đột nhiên nói: “Quá chua ngoa.”
“Cậu cũng đang đọc đấy à.”
“Nhìn sang thì thấy thôi.”
“Tớ biết rồi, nên tớ mới dùng bút chì đây thây.” Hoa Quyển vừa nói vừa lẩm bẩm tẩy đi, viết lại mấy dòng hẳn hoi hơn.
Hoa Quyển đọc tiếp, bản thảo tiếp theo được viết trong vở làm văn, bìa vở vẽ con heo hoạt hình. Nội dung không quá dài, nhưng cậu lại nhập tâm đọc từ đầu đến cuối.
“Vì sao ngài lại khám phá được những việc bản thân chưa biết?” Đọc xong, Hoa Quyển thâm trầm hỏi Bùi Chi.
Bùi Chi không nói gì, dịch tờ giấy nháp của mình ra một chút, vẽ một hình vuông lên đó.
Hoa Quyển kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
“Bởi vì những lời này rất quan trọng với lịch sử Toán học, cậu bé nô lệ hỏi Socrates câu hỏi này, căn bậc hai của 2 cũng ra đời từ đây.”
Hoa Quyển: “…”
“Sao?”
“Bố của bạn Lâm Triều Tịch cũng từng nói những lời này.” Rồi đưa bài văn mới thu về cho Bùi Chi xem.
Không giống những bài văn khác, Lâm Triều Tịch viết về những lần được bố kể chuyện Toán học cho nghe, từ đầu đến cuối không một tình tiết bịa đặt, lại rất sinh động, Bùi Chi hiếm hoi nhận lấy xem.
Hoa Quyển không để ý đến cậu nữa, tiếp tục vùi đầu đọc nốt chỗ còn lại.
Đến khi Hoa Quyển đọc xong bài diễn thuyết cuối cùng, Bùi Chi mới đẩy quyển vở của Lâm Triều Tịch trở lại.
Đọc lâu đến thế cơ à?
Hoa Quyển mở vở ra, há hốc.
Không ngờ bài văn diễn thuyết của Lâm Triều Tịch đã được tên Bùi Chi này sửa chữa cẩn thận.
Bùi Chi dùng bút chì chỉ ra những chi tiết hành văn chưa ổn, không chỉ sửa lại đoạn kể về hai công thức mà còn sửa hết cả lỗi chính tả lẫn lỗi diễn đạt…
“Tưởng cậu bảo không muốn xem?”
“Tớ chưa từng nói câu đó.” Bùi Chi đeo lại tai nghe.
Hoa Quyển sửng sốt nhìn sườn mặt Bùi Chi, nhớ lại thì hình như Bùi Chi vốn chưa từng mở miệng nói một câu gì.
——
Hoa Quyển tiếc nuối vì không thể mắng Bùi Chi “khẩu thị tâm phi”.
Nhưng đến buổi trưa thứ Sáu, cậu hí hửng ngồi trong phòng học 303 chờ Lâm Triều Tịch đến lấy lại bài văn.
Cô đến hơi muộn, nhìn cái là biết ra cổng trường ăn cơm.
Tranh thủ hàn huyên để thu hẹp khoảng cách, Hoa Quyển hỏi cô: “Cậu ăn trưa chưa?”
Lâm Triều Tịch mỉm cười trả lời: “Ăn rồi.”
“Ăn gì thế?”
“Hoành thành, quán ở phố cũ ấy, siêu ngon, tớ sắp ăn ba ngày liên tiếp rồi.” Cô quảng bá lưu loát.
Hoa Quyển vẫn cười, đưa quyển vở viết văn lại cho Lâm Triều Tịch, đầu thầm nghĩ đến cả sở thích cũng giống nhau, đúng là rất hợp với Bùi Chi.
Lâm Triều Tịch nhận lấy vở, xoay người định đi.
Hoa Quyển gọi giật lại: “Từ từ đã!”
“Còn việc gì nữa à?”
Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội xem kịch hay chứ sao…
Hoa Quyển hắng giọng: “Cậu xem lại phần đã sửa xem có vấn đề gì không.”
Lâm Triều Tịch gật đầu, tò mò mở vở ra.
Biểu cảm kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt cô, Hoa Quyển nghe thấy cô òa lên một tiếng, nhưng ngay sau đó đã nghiêm túc đọc hết một lượt.
Cuối cùng Hoa Quyển cũng thấy cô ngẩng đầu, chân thành nói: “Thầy cô sửa kĩ thật, cảm ơn thầy cô hộ tớ nhé.”
Thực ra không phải thầy cô.
Hoa Quyển rất đắc ý, lại hắng giọng cái nữa, chuẩn bị nói chân tướng cho Lâm Triều Tịch.
Đúng lúc này, đột nhiên có người xuất hiện ở cửa lớp, bạn học đó trông rất nghiêm nghị, cũng nói: “Lâm Triều Tịch, cô Cao Tuyên gọi cậu.”
——
Trên đường đến văn phòng giáo viên, Lâm Triều Tịch vẫn mải mê nghĩ về bản thảo đã được sửa.
Cô thực sự rất ngạc nhiên, mọi người đều bảo chỉ duyệt qua loa thôi, nhưng không ngờ thầy cô lại sửa nghiêm túc đến thế, thực sự khiến người ta bội phục.
Khi đến văn phòng giáo viên, bầu không khí hết sức kì quặc, Cao Tuyên cứ muốn nói lại thôi, cô phát hiện ra ban nãy mình quên không hỏi xem có việc gì.
“Em Lâm Triều Tịch.” Cao Tuyên mở miệng.
“Dạ?”
“Là thế này, đúng lúc hôm nay thầy giáo Phùng chủ nhiệm lớp ta không ở đây, cho nên cô giáo Mã của lớp 9-1 muốn hỏi em vài việc, cần cô tìm em đến giải quyết.”
Lâm Triều Tịch chả hiểu ra làm sao, nhớ lại chỗ ngồi của cô Mã, liếc mắt sang, phát hiện sắc mặt bà ấy lanh tanh, dường như rất khinh thường cô.
Chủ nhiệm lớp đã không có mặt, cô nhanh chóng đáp lời: “Vậy thì cô chờ thầy Phùng về rồi nói em sau đi ạ.”
“Miệng lưỡi lươn lẹo, không biết hối cải!”
Lâm Triều Tịch bị cặp thành ngữ này mắng mà đơ người, hơi ức chế.
Cao Tuyên bất đắc dĩ, lấy một phong thư trong ngăn kéo bàn ra đặt trước mặt cô, thấp giọng nói: “Hôm qua cô hỏi em còn không chịu nói thật, có phải em viết thư tình cho Bùi Chi không?”
“Không ạ.” Lâm Triều Tịch cúi đầu nhìn, đó là phong thư màu hồng nhạt.
Cao Tuyên nói nhẹ như bông: “Trường học cấm yêu sớm, lúc cô bằng tuổi em cũng từng thích cậu bạn, nhưng vẫn rất biết khống chế…”
Cô giáo Mã gắt gỏng: “Đã không chịu học tập hẳn hoi mà còn muốn làm ảnh hưởng đến bạn khác, đầu óc em nghĩ gì thế hả?”
“Em thực sự không viết thư tình…” Lâm Triều Tịch nói: “Nếu cô không tin thì có thể đối chiếu nét bút.”
“Đã kí tên rành rành ra đây rồi, còn đối chiếu gì nữa?”
Lâm Triều Tịch nhíu mày, mở phong thư hồng nhạt trên bàn ra, quả nhiên bên trong là một bức thư tình.
Trong thư viết về tình cảm ái mộ của cô dành cho Bùi Chi, giống hệt như mấy trích đoạn trên mạng, cách dùng từ khiến người ta đọc mà phát ngượng.
Phía cuối thư còn đề ba chữ tên cô vừa to vừa rõ.
Chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng Lâm Triều Tịch đọc xong lại bình tĩnh cất vào: “Chỉ có chữ kí thôi, sao cô lại cho là do em viết được.”
“Chuyện em làm, tự trong lòng em biết.” Mã Bình Bình chen ngang.
“Phong thư này do chính tay Bùi Chi giao cô, cũng nói là em viết cho cậu ấy ạ?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Đến bây giờ mà em vẫn còn quan tâm chuyện này, con gái con lứa, em có còn liêm sỉ không hả?”
“Nhưng viết thư tình là phải dùng cả tấm lòng, em mà muốn viết thì đã tự tay viết.”
Cao Tuyên hỏi vặn: “Làm gì có ai lại đi vu oan mấy chuyện kiểu này cho em chứ?”
Nói đến đây, Lâm Triều Tịch nhìn cô ta một cái.
Rõ ràng ánh mắt rất bình tĩnh, đó chỉ là một nữ sinh trung học, nhưng Cao Tuyên dường như nghe thấy tiếng cười lạnh: Cô nói xem.
Sau đó, Lâm Triều Tịch không hề bào chữa thêm nữa.
Cô đứng im tại chỗ, mặc cho cô giáo Mã hay bất cứ ai khác hỏi cũng không hé răng.
“Em cũng là người sĩ diện, cô sẽ giữ bí mật cho em, học hành tử tế, không được đi quấy rầy bạn Bùi Chi nữa, được chứ?”
Cao Tuyên kết thúc bằng câu này, Lâm Triều Tịch bĩu môi, cúi đầu chào một cái rất trào phúng, quay đầu rời khỏi văn phòng.
Lưng thẳng tắp từ đầu đến cuối, không hề có ý định hối cải.
——
Trên một hành lang dài không bóng người, Lâm Triều Tịch đi mãi đi mãi, đã đi đến tầng cao nhất của tòa nhà từ lúc nào không hay.
Cô ngồi phệt xuống bậc thang, đầu trống rỗng, ôm đầu gối, gắng nuốt xuống những giọt nước mắt đang chực trào.
Cô véo mặt mình thật mạnh.
Tự nói với bản thân ban nãy đã thể hiện rất tốt, đây không phải lỗi của cô.
Điểm duy nhất không đủ ngầu là không sảng khoái thừa nhận, sau này mà còn dính phải trường hợp này thì đánh chết cũng không chối.
Trấn an bản thân một lúc, Lâm Triều Tịch đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bài diễn thuyết đã sửa xong vẫn nằm trên mặt đất, cô nhặt lên đặt xuống đầu gối.
Thay vì nghĩ đến mấy chuyện không vui kia, chẳng bằng đi làm vài việc hữu ích.
Thế là cô yên lặng đọc lại từ đầu đến đuôi bản thảo đã được sửa chữa.
Gió phảng qua mặt, có mùi hoa quế mùa thu nhàn nhạt, ánh mắt cô dừng trên dòng chữ cuối cùng.
Dòng chữ ấy không có dấu vết phê bình hay sửa chữa gì hết, nhưng Lâm Triều Tịch cảm thấy dường như vị giáo viên giúp cô chữa bài văn này cũng đã nhìn chằm chằm vào nó rất lâu.
“So với những điều tuyệt đẹp chưa thể khám phá được, hầu hết mọi điều xấu xa trên thế giới này đều chẳng còn quan trọng nữa.”
Lâm Triều Tịch ngồi trên hành lang vắng lặng, mở quyển vở ra, thầm nhẩm những lời này.
Miễn cưỡng giành được thắng lợi… về tấm lòng…
——
Trước khi cuộc thi diễn thuyết bắt đầu, Bùi Chi đến văn phòng giáo viên một chuyến.
Các cô giáo đang túm tụm buôn chuyện với mấy nữ sinh, không hề phát hiện sự có mặt của cậu.
“Cô giáo Mã đừng nóng, em thấy cô nghĩ nhiều quá rồi, đám con gái thích Bùi Chi cũng là hiển nhiên thôi.”
“Không hề thấy xấu hổ một tí tẹo nào, viết cái quái quỷ gì không biết!”
“Cô Mã đừng nóng, thực ra có rất nhiều học sinh của chúng ta thích Bùi Chi, chỉ là Lâm Triều Tịch to gan hơn một chút.”
Bùi Chi đưa đồ đến xong xuôi, bước chân hơi ngừng lại.
Mấy cô giáo và nữ sinh đều quay đầu nhìn.
“Bùi Chi đến đấy à?”
“Sao không gõ cửa?”
Bùi Chi khom lưng, giáo viên giản tán về chỗ ngồi của mình, chỉ có giáo viên thực tập ngồi im tại chỗ như đang thu dọn gì đó.
Phương hướng thay đổi, Bùi Chi lại gần, phát hiện cô giáo đó đang nhặt nhạnh một xấp giấy, định đè lên phong thư trên bàn.
Cúi đầu nhìn, trên bì thư hồng nhạt có dòng chữ “To: Bạn Bùi Chi”.
“Thư của em ạ?” Bùi Chi hỏi.
“Vớ vẩn ấy mà, cô xử lí xong rồi.”
“Em có thể xem một chút không ạ?”
Cao Tuyên sửng sốt, Trương Minh Minh đứng một bên cũng sửng sốt, nhưng hai chữ “Bùi Chi” viết lù lù trên phong thư, các cô còn biết nói gì?
Nam sinh cầm lá thư lên, ngón tay thon dài nhanh nhẹn mở phong bì cô ta vừa dán lại.
Bùi Chi đọc rất nhanh, từ ngữ bay bổng sáo rỗng của bức “thư tình” này giống như chép trên mạng, khác hoàn toàn với lối hành văn của bản diễn thuyết.
Cậu đọc xong, thoáng dừng trên nơi kí tên, không hiểu vì sao cô ấy lại gặp phải chuyện thế này.
Cao Tuyên ngồi trên ghế, Trương Minh Minh đứng bên cạnh, không hẹn mà cùng chăm chú quan sát Bùi Chi.
Gương mặt nam sinh không có vẻ chán ghét, cũng không hề mỉm cười, rất đỗi thản nhiên, đọc thư tình mà nghiêm túc như đọc sách giáo khoa, khí chất lẫn cốt cách đều được giáo dục quá tốt.
Tâm tình xem kịch vui của Cao Tuyên và Trương Minh Minh dần tắt rụi.
Đọc đến cuối, nam sinh chậm rãi nhét lá thư vào lại phong bì, dưới ánh mắt của mọi người, cậu bỏ lá thư vào túi áo đồng phục của mình.
“Bạn học Bùi Chi, cậu… làm gì thế?” Trương Minh Minh không nhịn được mà hỏi.
“Thư viết cho tớ, tớ nhận.”
Câu trả lời đơn giản, rành mạch.
Nhìn gương mặt ôn hòa của nam sinh, khoảnh khắc ấy lại khiến Trương Minh Minh khó chịu như ăn một bạt tai.
——
Lúc quay trở lại, hội trường thi diễn thuyết đã được trang trí xong.
Bùi Chi ngồi xuống vị trí của giám khảo học sinh, ngồi suốt một buổi chiều.
Từng thí sinh lần lượt lên sân khấu, tiếng vỗ tay trong hội trường dường như nhạt dần vì những câu chuyện nghìn bài như một.
Cho đến khi Lâm Triều Tịch bước lên.
Đầu tiên nữ sinh cúi chào, sau đó kéo micro: “Chủ đề diễn thuyết hôm nay của tôi cũng giống với mọi người, đều là về bố. Nhưng bố tôi lại hơi khác một chút, bởi vì ông ấy là một người bố đơn thân.”
Nữ sinh cười tủm tỉm, không hề che giấu hoàn cảnh gia đình mình.
Nhìn là biết cô chắc chắn vừa bị giáo viên mắng, đôi mắt vẫn hơi sưng, nhưng khóe miệng cười lên tươi tắn vì hào hứng, rất có tinh thần.
Bùi Chi ngồi trên ghế, hơi ngẩng đầu.
Nghe cô dùng những câu từ giản dị kể về những câu chuyện ngày nhỏ; những câu chuyện cậu đã được đọc một lần, nhưng nghe chính miệng cô kể lại thú vị hơn hẳn.
Giọng nói ngòn ngọt từ loa truyền tới, vang vọng ra xa.
Lâm Triều Tịch của tuổi mười lăm không hề biết.
Cậu con trai mà sau này cô còn thầm mến rất lâu đã từng ngồi dưới sân khấu, yên lặng ngắm cô thật lâu.
Mà bức “thư tình” khiến cô ấm ức bật khóc cũng được cậu cất ngay ngắn trong túi.
Mọi tâm ý thời thiếu nữ của cô, sớm đã được gửi gắm đến cậu bằng một hình thức kì lạ nào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT