Du Khuynh dọn dẹp bàn, xé vụn tờ giấy đó ném vào thùng rác.

Phó Ký Trầm lấy thêm một tờ khác nữa đưa cho cô, tháo nắp bút ra đưa bút máy vào tay cô.

Du Khuynh chẳng hiểu gì cả, “Sao thế? Trâu Nhạc Tiêu muốn thêm một đoạn nữa hả?”

Phó Ký Trầm chỉ chỉ bản thân, là anh muốn, “Yêu cầu của anh không cao, em chiếu theo viết cho anh một tờ đi.”

Du Khuynh: “……”

Cô gác bút xuống, ôm lấy eo anh, “Em rất vui vẻ, viết không ra thứ gì tình cảm ướŧ áŧ đâu.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Em tạm thời chưa nghĩ tới, đoạn đường của chúng ta sẽ có điểm cuối cùng.”

Phó Ký Trầm thỏa mãn rồi, cho dù có đến tận cùng thì đó cũng là nẻo về cuối cùng của bọn họ.

Anh tắt đèn bàn rồi dắt cô về phòng ngủ.

Du Khuynh đọc nhật ký của mẹ tiếp, đoạn cô đang xem là lúc mẹ cô có tranh chấp với ba cô, tình cảm bắt đầu rạn nứt.

Nội dung mỗi trang không nhiều, vụn vặt mấy hàng nhưng vẫn kiên trì ghi chép từng ngày.

[Hôm nay thai máy nhiều hơn hôm qua mấy lần, máy rất mạnh, mẹ lo lắng, lúc yên tĩnh lại mẹ cũng lo lắng. Cứ lo con không thoải mái.]

Đọc thêm ba trang nữa. Du Khuynh kẹp thẻ đánh dấu sách vào, không nỡ đọc hết.

Lúc này đói rồi, cô ngồi dậy.

Phó Ký Trầm nghe thấy tiếng động xoay người qua, “Sao thế?”

Du Khuynh: “Anh bận đi, em xuống lầu kiếm chút gì ăn.”

Phó Ký Trầm lưu văn kiện lại, sửa được kha khá rồi, “Anh xuống với em.”

Xuống lầu, Du Cảnh Trạch vừa trở về.

Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Hâm cũng đang ở đấy ăn bữa khuya.

Buổi tối lúc tan tầm, Quý Thanh Viễn nhờ Phó Ký Trầm về sớm một chút chăm Bảo Bảo giúp, anh ta mua vé cùng đi xem phim với Du Cảnh Hâm.

Du Cảnh Hâm rất kén ăn, chẳng ăn cơm ở quán ăn bên ngoài bao giờ.

Đầu bếp chiên bò bít tết, còn làm salad rau cải.

Du Cảnh Trạch cũng muốn một miếng bò bít tết, rót nửa ly rượu vang ăn kèm.

Trên cầu thang, Du Khuynh ngâm nga một giai điệu đi xuống.

Du Cảnh Hâm hỏi cô, “Có chuyện gì vui thế?”

Du Khuynh tủm tỉm: “Không có, em đang dưỡng thai đấy.” Cô sà xuống ngồi sát Du Cảnh Trạch.

Du Cảnh Trạch có chuyện cầu Du Khuynh, đặt bò bít tết cắt xong tới trước mặt cô.

Du Khuynh không muốn ăn thịt nên lắc lắc đầu.

Cô chống cằm, làm như không biết, “Tối nay không có ra ngoài với Châu Tư Nguyên à? Chẳng phải cô ta muốn anh cùng tới SZ ăn bữa tối sao?”

“Không có.”

“Vậy đi đâu thế?”

Du Cảnh Trạch liếc cô, “Chuyện tốt em làm, trong lòng em không rõ à?”

Du Khuynh: “Ngày nào em cũng làm rất nhiều chuyện tốt, anh chỉ chuyện nào?”

Chẳng đợi Du Cảnh Trạch mở miệng, Phó Ký Trầm đi qua nhắc nhở Du Cảnh Trạch, “Tâm tình em ấy không được xấu đi, anh nói chuyện chú ý một chút.”

Du Cảnh Trạch cũng nhắc nhở bản thân phải nhường cô, “Đi tìm Trâu Nhạc Tiêu.”

Du Cảnh Hâm không biết chuyện tối nay, chị chen vào, “Anh đi làm thuyết khách hộ Châu Tư Nguyên thật à?” Chị biết Trâu Nhạc Tiêu có cổ phần ở SZ, mà Châu Tư Nguyên lại muốn thu mua toàn bộ cổ phần.

Châu Tư Nguyên vốn đã gai mắt Trâu Nhạc Tiêu nên nhất định không chịu nắm quyền cổ phần chung một công ty với Trâu Nhạc Tiêu đâu.

Chị lại hỏi, “Trâu Nhạc Tiêu chịu chuyển nhượng rồi à.”

Du Cảnh Trạch: “Chưa.”

Du Cảnh Hâm nói nhiều thêm mấy câu: “Em nghe nói Trâu Nhạc Tiêu thích anh. Anh không nên đi tìm cô ấy. Cô gái người ta thật lòng thích anh mà anh lại đi lợi dụng tình cảm của cô ấy. Anh còn không biết xấu hổ đi tìm cô ấy thật. Châu Tư Nguyên làm như vậy hơi quá đáng rồi.”

Quý Thanh Viễn hiếm khi thấy Du Cảnh Hâm chỉ trích người khác, anh ta xiên một miếng bò bít tết tự mình ăn một nửa, nửa còn lại đút vào miệng cô ấy, “Đừng tức giận, lát nữa để anh dạy dỗ anh ấy.”

Bị đút đồ ăn trước mặt mọi người, Du Cảnh Hâm có phần ngượng nghịu.

Du Cảnh Trạch cũng chẳng giấu giếm, “Anh với Trâu Nhạc Tiêu ở bên nhau rồi.”

Du Cảnh Hâm đang nhai bò bít tết thì đột ngột nghe thấy tin sét đánh này, trong cơn hoảng thần cắn phải đầu lưỡi, cô ấy vội vàng bụm miệng, đau tới tim cũng run theo.

Quý Thanh Viễn buông dao nĩa xuống, “Sao thế? Do miếng thịt bò của anh ăn không ngon hả?”

Du Cảnh Hâm híp mắt, “Cắn phải đầu lưỡi rồi.”

Quý Thanh Viễn nhìn sang Du Cảnh Trạch: “Anh không thể lựa thời điểm thích hợp để nói à!”

Du Cảnh Trạch: “…….”

“Đi súc miệng là hết đau ngay.” Quý Thanh Viễn kéo tay cô ấy đi vào nhà vệ sinh.

Du Cảnh Hâm ngậm mấy ngụm nước lạnh súc đi súc lại.

Cắn quá mạnh ra máu luôn, vẫn thấy đau.

Quý Thanh Viễn ôm eo cô ấy, tay kia ấn gáy cô ấy, bắt đầu hôn sâu.

Du Cảnh Hâm ‘ưm’ một tiếng, sau đó là cảm giác tê dại khiến cơn đau biến đi đâu mất.

- -

Du Cảnh Trạch liếc Du Khuynh đang ăn salad một cách vui vẻ. Phó Ký Trầm ngồi bên cạnh cô ăn phần rau cô không ăn.

“Anh đi nước cờ này rồi, giờ rơi vào cục diện bế tắc rồi.” Du Cảnh Trạch hỏi cô, “Luật sư Du, em có cao kiến gì không?”

Du Khuynh quay đầu qua, “Giờ trong đầu em chỉ có ăn thôi.”

Du Cảnh Trạch nhìn vào mắt cô, “Nghiêm túc chút nào.”

Du Khuynh: “Nói thế này vậy, nếu như anh là một xí nghiệp lên sàn, em đã hướng dẫn anh lên sàn, công việc của em hoàn thành rồi, đoạn đường còn lại anh nên tự mò mẫm đi chứ.”

Cô lấy Quý Thanh Viễn làm ví dụ, “Anh với anh ấy giống nhau, chỉ số EQ đều không thấp mà do lười vận dụng tình trường của các anh, tất nhiên không thể trách các anh được, bởi vì phụ nữ theo đuổi các anh quá nhiều nên căn bản chẳng cần lãng phí tâm tư tìm cách có được người phụ nữ nào. Các anh là bị chiều hư rồi, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều theo lẽ đương nhiên.”

Cô tiếp tục lấy Quý Thanh Viễn làm ví dụ: “Anh xem anh rể bây giờ, chẳng phải thông suốt rồi đấy sao?”

Du Cảnh Trạch: “Không giúp thật à?”

Du Khuynh lùi một bước, “Tự anh chủ động giải quyết, khi nào thật sự gặp khó khăn thì em cho chút ý kiến. Đúng rồi, tuần sau em đi công tác với Phó Ký Trầm sẵn tiện đi chơi mấy ngày, phải mất năm ngày mới về. Cố gắng gọi điện cho em ít thôi.”

- -

Trưa thứ Ba hôm đó, Du Khuynh và Phó Ký Trầm đáp máy bay đi công tác.

Cho tới khi lên máy bay, Du Khuynh cũng không nhìn thấy người của tập đoàn Phó Thị.

Cô tò mò, “Sao chỉ có mình anh thôi? Hay là anh đặc biệt dẫn em đi du lịch?”

Phó Ký Trầm: “Họ đi chuyến bay buổi chiều, mai mới cắt băng khánh thành.” Khựng lại chốc lát, “Giản Hàng cũng đi chung.”

Du Khuynh liếc anh, khóe môi bỗng cong lên.

Thì ra anh sợ cô ghen, còn nói gì mà Bắc Kinh mưa lớn, anh không ở bên cô.

Cô kéo kéo tay anh, bàn tay anh ấm áp mạnh mẽ.

Sau đó cô đan tay mình vào tay anh.

Nhân cơ hội này, Phó Ký Trầm thương lượng với cô, “Tới chừng hoạt động bên đó kết thúc, anh đi Thượng Hải với em, được không? Anh cũng mấy tháng rồi chưa qua đó.”

Du Khuynh im lặng không lên tiếng, dùng lòng bàn tay vuốt ve anh.

Phó Ký Trầm biết, không phải cô chưa từng nghĩ tới. “Dẫn anh đi xem nơi hồi nhỏ em thường hay chơi.” Anh thấp giọng dỗ dành cô, “Tới lúc đó anh hát một bài cho em nghe.”

Du Khuynh ngẩng phắt đầu lên, “Đi KTV hát ạ? Em muốn nghe anh hát chay.”

Phó Ký Trầm đồng ý với cô, “Không tới KTV, hát chay cho em nghe.”

Du Khuynh bỗng dưng cực kỳ trông đợi, thật ra cô cũng rất nhớ Thượng Hải, nhớ bà ngoại, có điều lúc trước khi cô tới bên đó một mình, trừ nỗi buồn ra thì chẳng còn gì khác nữa.

Cô nghịch ngón tay anh, “Anh hát hay không?”

Phó Ký Trầm: “Tàm tạm, tỉ lệ thuận với nhan sắc.”

Du Khuynh: “……” Đập mu bàn tay anh một cái, tự luyến.

Cô đoán không ra anh sẽ hát bài gì, “Tiếng Anh à?”

“Không phải.”

Cô đoán tiếp: “Bài hát thịnh hành hiện nay?”

“Không nói cho em biết.”

Du Khuynh buông tay anh ra, đổi sang ôm cổ anh, “Anh không nên nói với em vào lúc này ư, còn tới mấy ngày nữa mới được đi Thượng Hải đấy, dù em không nóng lòng thì cá nhỏ cũng nóng lòng đấy.”

Phó Ký Trầm: “Nói ra rồi thì em chẳng còn ngóng trông nữa, một lòng muốn đi Thượng Hải chứ không phải bài xích.”

Điện thoại Du Khuynh rung lên, là Trâu Nhạc Tiêu, [Tối nay anh cô lại hẹn tôi rồi, đặt chỗ ở nhà hàng SZ, sao tôi cứ cảm thấy thấp thỏm thế chứ.]

- -

Trâu Nhạc Tiêu ngồi trước bàn làm việc, ngây người nhìn màn hình máy tính.

Mới có mấy ngày, cô lại được nhìn thấy Du Cảnh Trạch rồi.

Châu Tư Nguyên cũng thường tới nhà hàng SZ, nếu nhỡ đụng phải, cô không biết nên làm thế nào.

Suy nghĩ lung tung chốc lát, Trâu Nhạc Tiêu đứng dậy hứng máy lạnh một lúc, ép buộc bản thân bình tĩnh lại rồi tập trung trạng thái làm việc.

Giờ tan tầm trông mòn con mắt cuối cùng cũng tới, Trâu Nhạc Tiêu tắt máy tính.

Cô ngó điện thoại, Du Cảnh Trạch chẳng gửi tin nhắn cho cô nữa, trước đó còn nghĩ không biết anh có tới đón cô không. Cô bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày, mơ mộng hão huyền nữa rồi.

Tới dưới lầu, điện thoại reo lên, là cuộc gọi của ba cô.

“Ba, chuyện gì thế?”

Trâu Hành hiếm khi có buổi tối không tăng ca định ăn bữa cơm với con gái, “Mấy giờ con về nhà, ba nấu cơm cho con.”

Giờ cô phải đi gặp người trong lòng rồi, nào có thời gian ăn cơm chứ.

Vì hạnh phúc về sau, chỉ còn nước có lỗi với cha già trước vậy.

Trâu Nhạc Tiêu đành phải nói dối: “Tối nay con phải tăng ca, không có thời gian. Nhận được một vụ kiện, mai phải đi gặp mặt khách hàng, về tới nhà chắc cũng khoảng mười hai giờ. Ba, ba với mẹ đừng đợi con.”

Trâu Hành biết con gái ngày thường bận rộn cỡ nào, chuyện tăng ca tới nửa đêm cũng có, ông rất đau lòng, “Không sao, con bận đi.”

Ông quyết định nấu một bữa khuya cho con gái rồi đưa tới văn phòng luật, tạo bất ngờ cho cô.

Từ khi tốt nghiệp thì con gái thay đổi không ít, trước kia ông hãy còn lo lắng tính cách con bé kiêu căng khó làm việc chung với đồng nghiệp, nào biết người bên văn phòng luật phản hồi không tệ.

Con gái còn nói giờ cô nhóc rảnh rỗi là đi tìm Du Khuynh chơi chung, học hỏi từ Du Khuynh nhiều hơn. Hy vọng bản thân trở nên tốt hơn, gặp được người tốt hơn.

Ông cảm thấy an ủi không thôi.

Cúp điện thoại xong, Trâu Nhạc Tiêu vội vàng đi tới bãi đỗ xe.

Bình thường ở văn phòng luật chỉ được mặc đồng phục, cô mang theo váy đặt sau cốp xe chuẩn bị trang điểm cái nữa rồi đi, thuận tiện chỉnh trang đầu tóc lại.

Mặc kệ Du Cảnh Trạch có nhìn hay không, cô cứ coi như anh cũng đang lặng lẽ ngắm nhìn.

Vội vàng đuổi tới, ngay sát giờ hẹn thì Trâu Nhạc Tiêu tới SZ.

Du Cảnh Trạch đã đợi sẵn ở đó rồi, nhưng đối diện anh lại có Châu Tư Nguyên đang ngồi.

Trâu Nhạc Tiêu đột nhiên không xác định, tối nay Du Cảnh Trạch là hẹn cô hay hẹn Châu Tư Nguyên rồi sẵn tiện gọi thêm cô để bàn chuyện cổ phần SZ.

Cô cúi đầu ngắm chiếc váy dài của mình, là hàng đặt may kiểu dáng mới năm nay, cảm thấy có phần long trọng quá mức.

Nhưng không kịp đổi nữa rồi, Du Cảnh Trạch đã nhìn thấy cô, cùng xoay mặt lại còn có Châu Tư Nguyên.

Châu Tư Nguyên không khỏi nhíu mày, cô ả vừa tới đây mới ngồi xuống còn chưa nóng mông, cô ả có hẹn với bạn, trước đó tìm Du Cảnh Trạch nhưng anh nói có việc bận.

Cô ả hỏi anh có việc gì, bắt tăng ca phải không.

Anh nói có hẹn với người ta.

Cô ả cho rằng anh tới đây ăn cơm với Du Khuynh, thế là tìm bạn tới cùng.

Không ngờ là hẹn với Trâu Nhạc Tiêu.

Tối nay Trâu Nhạc Tiêu cất công ăn diện, chiếc váy dài vừa gợi cảm lại không mất đi vẻ xinh đẹp, mới tóc xoăn dài mượt, vừa nhìn là biết được nhà tạo mẫu tóc mới làm xong.

Trâu Nhạc Tiêu chưa đi qua, cô nhìn Du Cảnh Trạch chỉ chỉ về phía nhà vệ sinh. Cô nghĩ xem chốc nữa nên làm sao mới đối phó được với sự cười nhạo châm biếm của Châu Tư Nguyên, không thể mất mặt được.

Thân làm bạn gái giả, cô chẳng có chút uy lực nào.

Du Cảnh Trạch gật gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng cô rời khỏi rồi mới thu tầm mắt về.

Châu Tư Nguyên nhìn anh, “Chẳng phải cô ta không định chuyển nhượng cổ phần ư, sao anh nói mời cơm thì cô ta tới rồi? Bắt đầu chơi trò lạt mềm buộc chặt à?”

Du Cảnh Trạch: “Hẹn Trâu Nhạc Tiêu không phải để bàn chuyện cổ phần, anh với cô ấy ở bên nhau rồi.”

Châu Tư Nguyên trợn mắt há mồm, há miệng mấy lần nhưng chẳng phát ra tiếng nào.

Trong giây phút đó, đại não cô ả hết trống rỗng lại tối đen.

Trước mắt quay cuồng.

Giống như đang nằm mơ vậy.

Mấy ngày trước còn vì cô ả đi tìm Trâu Nhạc Tiêu đàm phán, hôm nay đã ở bên nhau rồi, huyễn hoặc quá mức.

Anh không thích Trâu Nhạc Tiêu là chuyện ai cũng biết.

Sau bỗng dưng thành ra thế này rồi?

“Không phải…… hai người không phải……” Châu Tư Nguyên nín lặng lần nữa.

Ngón tay cái của cô ả bị bản thân bấm phát đau.

Anh có thể ở bên bất cứ người nào khác nhưng không thể là Trâu Nhạc Tiêu.

Thế này chẳng phải Trâu Nhạc Tiêu sẽ giương giương đắc ý trước mặt cô ả ư.

Còn Lãnh Văn Nghi nữa, về sau chỉ cần gặp cô ả một lần, Lãnh Văn Nghi nhất định sẽ cười trên nỗi khổ của cô ả một lần.

“Sao anh với cô ta ở bên nhau chứ? Chẳng phải anh không thích cô ta sao?”

Du Cảnh Trạch cẩn thận chọn lọc từ ngữ: “Cô ấy nói sao cũng không chịu chuyển nhượng cổ phần, có khi yêu đương với cô ấy rồi, cô ấy thấy anh thuận mắt, một khi vui vẻ sẽ thay đổi suy nghĩ thì sao.”

Châu Tư Nguyên: “……???!!!”

Cô ả chẳng còn lời để phải bác.

Mẹ nó!

Không biết còn tưởng đâu vì cô ả mới làm ra chuyện hy sinh cao cả như vậy?

Khẳng định là Du Khuynh, nhất định là Du Khuynh!

Chứ không Du Cảnh Trạch chẳng bao giờ làm ra chuyện khiến cô ả nhồi máu cơ tim như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play