Editor: Trâu lười
Trình Dao Dao ăn từng miếng từng miếng hết hơn nửa bát bún mọc,
còn lại non nửa bát không ăn nổi nữa, nhưng lại không nên để cơm thừa, cô quay
đầu thấy Lưu Mẫn Hà cắn môi dưới, dùng dáng vẻ tội nghiệp nhìn mình chằm chằm.
Lưu Mẫn Hà không xuất tiền, đêm nay chỉ được ăn gần nửa bát bún
mọc. Khẩu vị của cô lớn, dĩ nhiên là chưa ăn no, trực tiếp nhìn bát của
Trình Dao Dao.
Khoé môi Trình Dao Dao co lại: “Tôi không ăn được, nhưng những thứ
này tôi đã nếm qua…”
Lưu Mẫn Hà luôn miệng nói không ngại, đưa tay bê bát của Trình Dao
Dao, đem non nửa bát bún mọc trực tiếp đổ vào trong bát mình, bắt đầu lớn miệng
ăn ngồm ngoàm.
Lưu Mẫn Hà cúi đầu, từng ngụm từng ngụm đưa vào miệng, tóc rơi vào
chén cũng không biết, nhai cũng không không nhai nuốt thẳng xuống, gân xanh
trên cổ nhô lên. Giống như cô ấy nuốt không phải đồ ăn mà là sinh mệnh, cũng là
tự tôn.
Trình Dao Dao lập tức không có khẩu vị, cô đứng dậy trở về phòng,
mới đi tới cửa lại vội vàng quay người lại: “Hôm nay đến lượt tôi rửa bát đúng
không?”
Mấy nam thanh niên trí thức vội vàng đứng lên: “Không cần không
cần, chúng tôi rửa là được!”
“Đúng, Trình Dao Dao, cô tranh thủ thời gian trở về phòng nghỉ
ngơi đi, đừng để bị cảm! Chúng tôi cũng sẽ đun nước giúp cô.”
Trình Dao Dao do dự nói: “Nhưng mà…”
Hàn Nhân không chút do dự nói: “Đêm nay nghỉ ngơi đi, đừng tìm
đường chết bị cảm. Thanh niên trí thức chúng ta không có thuốc.”
Nếu ở lúc bình thường, Hàn Nhân nhất định muốn cùng Trình Dao Dao
dùng mánh lới lười biếng đại chiến ba trăm hiệp, hôm nay ăn bún mọc, lập tức
đổi ý.
Trình Dao Dao cười một tiếng: “Vậy vất vả mọi người rồi, ngủ
ngon.”
Thân ảnh mỹ nhân biến mất ở phía sau màn cửa, tất cả mọi người
hoảng hốt. Sao tối nay Trình Dao Dao trở nên tốt tính vậy? Càng… càng có thêm
loại phong tình không nói ra được.
Trong phòng, Trình Dao Dao sờ soạng cẩn thận bước qua chậu, bình
trên đất, đi đến cạnh bàn tìm diêm, quẹt sáng, đốt đèn dầu.
Trong phòng sáng hơn chút, Trình Dao Dao thay một bộ váy ngủ bẳng
vải bông, vén một đầu chăn nhỏ chui vào nằm xuống.
Mùa mưa ẩm ướt, đệm chăn có chút ẩm. Trình Dao Dao quen giường cao
gối mềm, ôm chăn cố gắng chìm vào giấc ngủ. Đến đêm, còn có muỗi bay ong ong,
da thịt Trình Dao Dao mềm mịn vẫy gọi muỗi, cô đành phải giấu tay giấu chân vào
chăn, vừa nóng đổ mồ hôi vừa lật qua lật lại chịu tội.
Nhóm nữ thanh niên trí thức sau khi thu thập xong lần lượt vào
phòng. Trương Hiểu Phong đốt lá ngải cứu, ở hun khắp nơi trong ký túc xá một
lần, hun muỗi thì ít, hơi khói hun thẳng đến làm Trình Dao Dao ho khan.
Trình Dao Dao vén chăn lên đứng dậy, xuống giường rót nước kêu
lên: “Chịu tội quá rồi! Sao mà nhiều muỗi như vậy?”
Hàn Nhân ngồi bên giường rửa chân, nhìn có chút hả hê cười: “Ai
bảo máu cô ngọt hơn người khác? Có cô ở đây, muỗi chỉ cắn cô không cắn chúng
tôi.”
Trình Dao Dao kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cô không tắm rửa?”
Không riêng gì Hàn Nhân, Trương Hiểu Phong cùng Lưu Mẫn Hà cũng
không tắm, chỉ rửa mỗi chân.
Hàn Nhân nói: “ Ban ngày lên núi tìm cô cả người dầm mưa, chẳng
phải tắm lúc đó rồi sao? Ai giống cô đại tiểu thư nhà tư bản, ngày nào cũng
tắm.”
Ở niên đại này ấm no còn không cách nào cam đoan, ai còn chú ý đến
việc vệ sinh? Điều kiện ở ký túc xá thanh niên trí thức hơi chênh lệch, không
có phòng tắm đơn. Cũng may hiện tại là mùa hè, mỗi tối trở về lấy nước trong
chậu rửa mặt lau người liền tàm tạm cho qua.
Nguyên chủ mỗi ngày đều muốn tắm, mấy nam thanh niên trí thức chân
chó mỗi ngày giúp cô nấu một nồi nước nóng lớn, Lưu Mẫn Hà bê nước vào phòng
cho cô, gội đầu tắm rửa, huy động nhân lực. Dù là như thế, nguyên chủ vẫn cả
ngày oán trời trách đất.
Trách không được nguyên chủ nghĩ trăm phương nghìn kế muốn gả cho
Tạ Tam, ai mà chịu được ký túc xá này?
Trình Dao Dao nhấc bình nước bằng nhôm màu đỏ, đổ nửa ấm nước nóng
ra, lại đổ thêm nước lạnh, lau mồ hôi trên người.
Hàn Nhân thình lình nói ra một câu: “Người cô trắng thật!”
Trình Dao Dao suýt chút làm đổ chậu nước, cô quay người tức giận
nói: “Sao cô lại nhìn lén tôi!”
Hàn Nhân cười to: “Cô có cái gì chúng tôi có cái đấy, sợ gì chứ?”
Trình Dao Dao thở phì phò. Ký túc xá này không chỉ không có nhà vệ
sinh đơn, ngay cả rèm cũng không có, nhóm thanh niên trí thức tắm rửa đều có
người sau lưng.
Trương Hiểu Phong là người phương Bắc, quen thuộc nhà tắm này,
cũng không cảm thấy có chuyện gì: “Dao Dao, cô ăn gì lớn lên vậy? Nhìn tư thái
này của cô, eo nhỏ mông lớn.”
Trình Dao Dao kéo dây váy lên, hất cằm hừ một tiếng: “Cái này gọi
là trời sinh lệ chất.”
Hàn Nhân chua xót nói: “Khen cô hai câu cô lập tức vênh váo. Nhưng
chúng ta đều xuống đất làm việc, cô và Trình Nặc Nặc phơi mãi không đen, vẫn
trắng như vậy.”
Trương Hiểu Phong lặng lẽ khoát tay Hàn Nhân, lộ ra ánh mắt không
đồng ý.
Lúc này Hàn Nhân mới nhớ tới chuyện tối nay, Trình Dao Dao và
Trình Nặc Nặc không ra sức đâu, mình đúng là hết chuyện để nói. Cô vội nói:
“Trình Nặc Nặc sao có thể so với cô. Nhìn bộ dáng của cô ấy, giống như đậu đỏ,
không biết sao càng lớn càng trắng.”
Trương Hiểu Phong bỗng nhiên “Xuỵt” một tiếng. Màn cửa khẽ động,
Trình Nặc Nặc trở lại.
Trình Nặc Nặc vừa vào phòng, mấy người trong phòng đều giống như
bị mất thanh âm, ánh mắt khác nhau nhìn cô. Trình Nặc Nặc vừa rồi chạy đi trước
mặt bao người, Thẩm Yến đuổi theo, hai người lề mề lúc này mới trở về, nói thế
nào cũng khiến người ta nghĩ miên man không rõ.
Trên mặt Trình Nặc Nặc không biến sắc, vẫn là bộ dáng rụt rè kia,
an tĩnh đổ nước rửa mặt. Mấy người khác không để ý tới cô, phối hợp nằm xuống
đi ngủ.
Trình Dao Dao thừa cơ đánh giá Trình Nặc Nặc. Gương mặt Trình Nặc
Nặc thật sự rất trắng, óng ánh sáng long lanh, che đi trăm xấu, đem ba phần tư
sắc nâng thành mười phần. Chỉ là dáng người kia rất gầy, nhìn từ phía sau lưng
khô quắt như trẻ con 13,14 tuổi, cũng không biết Thẩm Yến làm sao hạ miệng
được.
Cũng trách không được, Thẩm Yến đung đưa trái phải giữa nguyên chủ
và tình yêu với Trình Nặc Nặc. Nguyên chủ mặc dù não tàn ương ngạnh, nhưng
gương mặt xinh đẹp và dáng người là thật.
Trình Dao Dao và Trình Nặc Nặc cùng cha khác mẹ, tướng mạo hai
người đều giống mẹ mình. Mẹ nguyên chủ và bố Trình là thanh mãi trúc mã, tình
cảm rất sâu đậm. Đáng tiếc mẹ cô khó sinh, sinh ra nguyên chủ liền buông tay
cuộc đời.
Bố Trình tái giá vì con gái, sai người làm mối chọn cô gái nông
thôn không có tài không có dung mạo, yêu cầu không được sinh con, toàn tâm toàn
ý chăm sóc con gái mình. Ai ngờ cô gái nông thôn có thủ đoạn khá cao, vào cửa
một năm liền sinh ra Trình Nặc Nặc.
Đáng tiếc Trình Nặc Nặc từ nhỏ đã không đẹp, tính tình lại chất
phác. Bố Trình bất mãn mẹ kế đùa giỡn tâm cơ, bỏ bê việc chăm sóc nguyên chủ,
ông lập tức dẫn theo nguyên chủ xin điều ra ngoài làm việc, mấy năm sau mới trở
về.
Mẹ kế bị dọa cho bể mật gần chết, lại thấy con gái ruột bùn nhão
không thể trát tường, lúc này mới thu liễm. Từ đây toàn tâm toàn ý kiếm chỗ tốt
trợ cấp nhà mẹ đẻ, đối với nguyên chủ thực hành chính sách nâng giết, đối với
con gái ruột không quan tâm. Trong trí nhớ của nguyên chủ, em kế này luôn luôn
không có cảm giác tồn tại, dáng dấp cũng khô quắt vàng ốm.
Hai năm trước bỗng sốt cao một trận, sau khi tỉnh lại đột nhiên
biến thành người khác, trước lôi kéo mẹ ruột, lại đem bố Trình dỗ ngoan ngoãn,
về sau cũng làm cho thanh mai trúc mã Thẩm Yến của Trình Dao Dao trở thành hạ
thần dưới váy cô.
Trình Nặc Nặc tắt đèn, trong ký túc xá rơi vào tăm tối. Mấy
cô gái không có ý đi ngủ, líu ríu nói chuyện phiếm. Đa số là Hàn Nhân và Trương
Hiểu Phong nói, Lưu Mẫn Hà trầm mặc nghe, Trình Dao Dao ngẫu nhiên hỏi hai câu.
Chủ đề không biết sao dời đến trên người Tạ Tam. Hàn Nhân dùng một
loại ngữ khí đặc thù của cô gái trẻ ra vẻ lơ đãng nói: “Hôm nay thấy dáng dấp
của Tạ Tam thật là cao, nhìn qua cũng không thấy giống đời sau nhà địa chủ.”
“Năm phần từ xấu* có thể đem nhà tư bản và địa chủ viết lên mặt
sao?” Trương Hiểu Phong cười nói: “Hắn cứu được Dao Dao, nói rõ bản chất
thiện lương của hắn.”
(*Năm phần tử xấu: trong cách mạng văn hóa chỉ địa chủ, phú nông,
phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu.)
Lưu Mẫn Hà thình lình nói một câu: “Trong thôn đều gọi hắn là Nhạc
Mây.”
(*Nhạc Mây: Trong tiểu thuyết lãng mạn kinh điển 《说岳全传》, Nhạc Mây và Zhang Xian là tái sinh của Thần Sấm , Nhạc
Mây ý chỉ một người đàn ông tài giỏi từ lúc nhỏ.)
Mấy cô gái nở nụ cười ha hả, Trình Dao Dao cũng ôm chăn mền xoay
người, nghĩ đến gương mặt sát khí bừng bừng của Tạ Tam, cô nhếch miệng.
Trình Dao Dao không biết mình có thế đi theo vận mệnh của nguyên
chủ hay nên cách Tạ Tam xa một chút thì tốt. Có điều trước đó, cô còn phải tiếp
cận Tạ Tam, đem trí nhớ của mình bù đắp.
Sáng sớm hôm sau, Trình Dao Dao đang ôm chăn mền ngủ say, bị Hàn
Nhân lay tỉnh, chăn mền giật giật.
“Trình Dao Dao, đứng dậy, nhanh lên nhanh lên!”
“Đừng ầm ĩ…” Trình Dao Dao giống như không có xương nằm trên
giường, ngủ đến mức gương mặt phiếm hồng, váy cọ cao lên, lộ ra một đôi chân
dài nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc.
Hàn Nhân không biết sao đỏ mặt, ném chăn mền vào cho cô, ồn ào:
“Không phải cô muốn cùng chúng tôi đi lên núi hái nấm sao? Nhanh dậy đi, mặt
trời mọc nắng chết cô!”
“A, tôi đi tôi đi!” Trình Dao Dao tỉnh táo lại, vội vàng xoay
người xuống giường.
Hàn Nhân, Trương Hiểu Phong và Lưu Mẫn Hà đã sớm rửa mặt xong,
trang bị đầy đủ chờ cô. Hàn Nhân thúc giục không ngừng, Trình Dao Dao đánh răng
rửa mặt, tết bím tóc đuôi ngựa cho mình, rồi vội vàng lấy quần áo mặc.
Trong vali của nguyên chủ đều là quần áo xinh đẹp, có hoa không có
quả. Vẫn là Trương Hiểu Phong cống hiến áo khoác cũ của mình cho cô, Trình Dao
Dao mặc một cái quần dài màu xanh quân đội, đi giày, cuối cùng có thể xuất phát
rồi.
Tập thể nữ sinh ký túc xá xuất động, chỉ thiếu Trình Nặc Nặc. Nghe
Trình Dao Dao hỏi, Hàn Nhân khinh thường nói: “Cô ấy cùng Thẩm Yến đi lên huyện
rồi, nhất định đi ăn bữa ngon. Mặc kệ cô ấy, chúng ta lên núi!”
Thôn Điềm Thủy dựa vào núi, ở cạnh sông, dọc theo đường nhỏ đi lên
núi, cỏ dại ven đường dính giọt sương, hoa dại chen nhau nở sôi nổi, núi xa
xanh biếc mênh mông, không khí mát mẻ thấm vào ruột gan.
Ven đường khắp nơi đều là rau dại, rau tro, bồ công anh, rau tể
thái nước, còn có roi măng đang ngó dáo dác từ bên trong bụi cỏ dại ló đầu ra.
Sau cơn mưa, vô số loại nấm tranh nhau nhô đầu ra.
Hàng năm, mùa xuân là thời kì giáp hạt (thời kì giáp vụ, trái cây
hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ gây đói kém), thôn Điềm Thủy dựa vào việc
lấy rau dại cùng nấm ăn sống qua ngày. Chỉ cần chịu khó chịu khổ, luôn có thể
từ trên núi mò thấy một vài thứ nhét đầy bao tử. Vận khí tốt, có năng lực, còn
có thể bắt được thịt rừng (món ăn dân dã, món ăn bằng thịt chim, thú rừng) ăn
mặn.
Nhóm thanh niên trí thức mới đến trong thôn, rau quả bên trong
ruộng đất sở hữu còn chưa lớn, muốn ăn rau xanh chỉ có thể lên núi. Ngoại trừ
nguyên chủ, các nữ thanh niên trí thức đều thường xuyên lên núi hái rau dại,
tốt xấu kiếm chút khẩu phần lương thực.
Hàn Nhân và Lưu Mẫn Hà bước nhanh, sớm chạy ở đằng trước. Trương
Hiểu Phong thì đi cùng Trình Dao Dao, trông thấy loại rau dại nào liền chỉ
Trình Dao Dao nhìn: “Mấy loại này đều có thể ăn. Lúc mới tới thôn Điềm Thủy là
mùa xuân, chúng ta vội vàng náo loạn tìm đồ ăn, may mà các đồng hương dạy chúng
ta hái rau dại ăn.”
Nguyên chủ từ trước tới giờ không tham gia hoạt động hái rau,
Trương Hiểu Phong cũng không đề cập tới. Hiện tại đồng chí Trình Dao Dao có
lòng tiến bộ, dung nhập đoàn thể, mình nhất định phải trợ giúp cô!
Các cô đi 20 phút rốt cuộc cũng tiến vào trong một rừng tre. Cây
tre nơi này cao vút trong mây, trên mặt đất chất đầy lá rụng cành khô, loài nấm
thích ở địa phương này nhất.
Trương Hiểu Phong dặn Trình Dao Dao: “Chỗ này có rất nhiều cây nấm
có độc, chỉ hái loại chúng ta bình thường ăn, không được đụng vào cái khác.”
Trương Hiểu Phong nói, từ trong bụi cỏ hái một cây nấm màu nâu
nhạt: “Nấm này có thể ăn, loại màu trắng kia, tuyệt đối đừng đụng vào.”
Trương Hiểu Phong chỉ một cây nấm trắng trên mặt đất. Cây nấm kia
có dáng dấp kỳ quái, toàn thân rỗng ruột, hoa văn hình lưới, đỉnh đầu màu trắng
nhỏ nhỏ, còn mặc một bộ váy màu trắng.
“Ừm, tôi nhớ kỹ rồi.” Trình Dao Dao khiêm tốn gật đầu.
Chờ Trương Hiểu Phong đi tìm nấm, cô liền đưa tay nhéo cây nấm
trắng kia một cái.