Editor: Trâu lười
Gió nông thôn gần tối mang theo mùi hương cỏ tươi bị hong khô.
Ráng mây đỏ chậm rãi bao phủ từ phía chân trời, đem bầu trời nhuộm thành màu đỏ
nhàn nhạt, cũng bao phủ một lớp lụa mỏng êm dịu xung quanh sân nhỏ.
Lưng Tạ Chiêu rộng lớn, phía sau cổ phơi nắng chuyển thành màu lúa
mì, cả người to lớn như vậy nhất định phải ngồi trên bậc thang ăn gì đó, đôi
chân dài duỗi ra thật xa.
“Cứng đầu cứng cổ.” Trình Dao Dao nhớ tới lời đánh giá Tạ Chiêu
của bà Tạ, không ngừng cười trộm, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá sau lưng Tạ Chiêu:
“Này.”
Tạ Chiêu thờ ơ.
Mắt Trình Dao Dao nhìn mặt đất, gạch đá xanh bóng loáng như gương,
mỗi ngày Tạ Phi quét dọn rất sạch, cô ngồi xuống. Cô ngồi rất gần Tạ Chiêu, gần
như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao nghiêng đầu nhìn hắn, vết thương trên gương mặt Tạ Chiêu đỏ lên, một dấu tay như ẩn như hiện, nhìn rõ nhất là mấy vết thương trên cánh tay, chổi lông gà quất xuống, từng cái từng cái lằn lên, có thể thấy bà Tạ không lưu tình chút nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.