Dịch: Trâu lười
Lưỡi dao phản chiếu gương mặt người đẹp đang hoảng sợ.
Tạ Tam mở to mắt liếc nhìn cô một cái. Hai mí mắt của hắn hẹp hẹp
vô cùng đẹp, tròng mắt đen nhánh giống một loài thú lạnh lùng nào đó làm người
khác không rét mà run.
Trình Dao Dao cắn đầu lưỡi muốn khóc. Ở trong sách nguyên chủ rất
ghét Tạ Tam, kết cục về sau cũng rất thảm. Nhưng hôm nay cô không làm gì mà,
tất cả thù hận đều kéo hết lên người cô!
Đột nhiên người đàn ông lên tiếng: “Muốn gì?”
Trình Dao Dao lại run rẩy. Cô lấy lại tinh thần, gương mặt nhỏ kéo
căng chỉ vào một miếng thịt khách khí nói: “Làm phiền rồi, 3kg thịt ba chỉ.”
Tạ Tam giơ tay cắt xuống, một miếng thịt đặt lên cân vừa đúng 3kg
không thừa không thiếu một phần, hắn dùng một sợi dây mây xuyên vào rồi đưa
qua.
Dây mây dính máu loang lổ, miếng thịt bóng mỡ lắc lư trên không
trung. Trình Dao Dao vươn tay ra, cô khoa tay một vòng cũng không tìm thấy chỗ
xuống tay.
Cái tay tinh tế mềm mại kia còn trắng hơn nụ hoa nhài còn, đôi tay
đó chỉ làm lòng người sinh ra ý muốn phá hoại.
“Cầm đi.” Tạ Ba đưa về phía trước, tiếng nói thô ráp lộ ra ý không
kiên nhẫn.
Trình Dao Dao nghe thấy tiếng nói không kiên nhẫn của hắn thì run
lẩy bẩy, cô tủi thân nhận thịt Tạ Tam đưa tới. Dây mây thô ráp siết vào ngón
tay, sức nặng trĩu xuống bên dưới. Trương Hiểu Phong vội vàng nhận thịt nhưng
vết máu và dầu mỡ vẫn dính lên tay Trình Dao Dao.
Trong sách nói như nào?
Đồ tể là người trẻ tuổi, hắn im lặng nhìn nữ chính Lâm Nhiên
Nhiên. Lưỡi dao lóe lên sáng như tuyết lưu loát cắt thịt, hắn còn cắt thêm một
miếng mỡ béo và hai miếng lòng lợn bỏ lên cân, 5kg 3 lạng.
Đối với nữ chính tốt như vậy, vừa cho nhiều thịt vừa cho thêm lòng
lợn. Đến lượt cô, một phần không thừa, còn làm tay cô dính đầy mỡ! Trình Dao
Dao cắn chặt răng, cô tức giận trừng Tạ Tam một cái, đúng lúc hắn nhìn qua cô
lại vội vàng đổi thành nụ cười lễ phép, cơ bắp trên mặt suýt nữa rút gân: “Cảm
ơn.”
Ánh mắt Tạ Tam kỳ quái, hắn cúi đầu không để ý đến cô nữa mà cắt
thịt giúp người xếp hàng tiếp theo..
Lưỡi dao cắt xuống, thịt nát văng khắp nơi, mồ hôi chảy dọc
theo bắp thịt rắn chắc của đồ tể trẻ tuổi, áo choàng ngắn thấm mồ hôi dính sát
trên người phác họa ra hai đường ngư nhân tuyến trên phần bụng, sát khí của thú
đực nổi lên bừng bừng.
Trình Dao Dao không dám quay đầu lại, cô lôi kéo Trương Hiểu Phong
chạy đi.
Xách 3kg thịt heo rừng, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân rất vui. Ba
người sóng vai đi về ký túc xá, Hàn Nhân nói với Trình Dao Dao: “Loại chuyện
như này dẫn cô đến chuẩn không cần chỉnh, gương mặt xinh đẹp luôn được lợi.”
Trình Dao Dao cầm khăn tay dùng sức xoa tay, cô cũng không ngẩng
đầu lên: “Lần sau có chuyện như này đừng gọi tôi đến, tiện nghi của những người
đàn ông kia cũng không tốt chiếm đâu.”
Hàn Nhân cảm thấy kỳ quái: “Cô cháy hỏng đầu rồi phải không?”
Trình Dao Dao trợn trừng mắt lười giải thích. Ngược lại Trương
Hiểu Phong vỗ bả vai Trình Dao Dao, cô vui mừng nói: “Cô có loại giác ngộ này
rất tốt! Về sau vẫn nên gọi nhóm nam thanh niên trí thức đến xếp hàng để tránh
phát sinh chuyện như ngày hôm nay. Chúng ta ít người, không thể tranh chấp với
bọn họ được.”
Bình thường Trình Dao Dao đối với nhóm đàn ông ai đến cũng không
cự tuyệt, một bên hưởng chỗ tốt của họ, một bên lại khinh thường những người
này. Trên thế giới này làm gì có chuyện không mất công lại chiếm được tiện
nghi, Trình Dao Dao tự cho là thông minh nhưng năm rộng tháng dài, thanh danh
của bản thân bị tổn hại không nói, những người đàn ông kia sớm muộn cũng đòi
lại những chỗ tốt.
Trương Hiểu Phong từng tốt bụng nhắc nhở Trình Dao Dao, nhưng
Trình Dao Dao không những không cảm kích, cô còn châm chọc khiêu khích lại, cô
cho rằng Trương Hiểu Phong đang ghen tỵ với mình, Trương Hiểu Phong tức giận
quá mức, từ đây cũng mặc kệ cô.
Hôm nay Trình Dao Dao liên tục cự tuyệt đàn ông nịnh bợ, biểu hiện
rất tốt, Trương Hiểu Phong đồng ý khen thưởng, cô có trách nhiệm trợ giúp những
đồng chí này tiến bộ, bây giờ cô rất vui.
Hàn Nhân lại lý giải thành ý khác: “Đúng vậy! Lần sau gọi tất cả
mọi người đến, mấy cô gái trong thôn thấy chúng ta ít người nên tưởng nhóm
thanh niên trí thức dễ bắt nạt!”
Trình Dao Dao và Trương Hiểu Phong liếc mắt nhìn nhau.
Xách 3kg thịt heo rừng về, ba người giống như chiến sĩ khải hoàn
nhận lấy tiếng reo hò của mọi người. Mọi người dứt khoát xa xỉ một lần, họ lấy
2kg gạo trong túi và 3kg bột ngô nấu một nồi bún mọc ăn.
Hàn Nhân lấy sổ sách ra: “Mỗi người 5 mao, dùng phiếu lương đổi
cũng được, mau tới nộp tiền!”
Thôn Điềm Thủy dựa vào núi, ở cạnh sông, đất đai phì nhiêu, thanh
niên trai tráng mỗi ngày có thể kiếm được 5 mao tiền công, không coi là nhiều
cũng không tính là ít. Thôn Hoa Đào ở huyện Lâm An mỗi ngày có thể kiếm được 1
đồng tiền công (1 đồng = 10 mao), cô gái xa gần đều muốn gả tới đó. Còn có
những thôn đất đai cằn cỗi, một ngày chỉ cầm được 7,8 phần tiền công, thậm chí
ngược lại còn nợ công đội sản xuất.
Nhóm thanh niên trí thức từ trong thành phố tới này không làm quen
việc nhà nông, nhóm nam thanh niên trí thức một ngày kiếm được 2,3 mao không
giống nhau, nguyên chủ thì ngay cả 1 mao tiền cũng không kiếm được, năm mao đối
với nhóm thanh niên trí thức không phải số tiền nhỏ. Cũng may nguyên chủ không
thiếu tiền, Trình Dao Dao trả 5 mao rồi ngồi xuống chờ ăn cơm.
Phòng bếp đơn sơ, trên bàn gỗ lớn bày biện một ngọn đèn dầu, mơ
màng âm thầm. Trước bếp lò ánh lửa sáng rõ, thân hình bé nhỏ của Trình Nặc Nặc
đang bận việc.
Đảo qua ớt trong nồi, thịt heo rừng cắt thành miếng nhỏ bỏ vào,
trong nồi ầm ầm toát ra hương vị cay nức mũi. Trương Hiểu Phong đi hỗ trợ, phân
phát bát đũa.
Hàn Nhân tô tô vẽ vẽ trên vở, đếm số mao: “Còn ai chưa giao tiền?
Tý nữa đừng đi theo ăn thịt!”
Nhóm nam thanh niên trí thức nghe vậy đều xoay đầu lại, Triệu Vi
Dân nói: “Dựa vào số người mà tính, chúng tôi đều nộp tiền rồi!”
Hàn Nhân gõ cái bàn: “Vẫn còn một người nha, đến cùng là ai không
nộp?”
Ai, Tiểu Hàn thật rõ ràng. Trình Dao Dao chống cằm, ánh mắt nhìn
theo đám người chuyển đi, Lưu Mẫn Hà ngồi bên cạnh cô mặc áo khoác phai màu nói
ngập ngừng: “Tôi…Hôm nay tôi đau bụng, tôi không ăn thịt.”
Hàn Nhân kéo dài âm điệu: “Lại không ăn? Trong nồi bánh canh này,
dầu và thịt đều nấu chung với canh, cô không nộp tiền thì vẫn có thể ăn thịt
đúng không? Lần nào cũng muốn chiếm tiện nghi.”
Dưới ngọn đèn vàng mờ nhạt, đầu Lưu Mẫn Hà cúi xuống thật sâu, cô
vừa lúng túng vừa đáng thương.
Nhóm thanh niên trí thức tổng cộng có 10 người, 5 nam 5 nữ, đây
cũng là một xã hội nhỏ. Quan hệ bên ký túc xá nam tương đối đơn giản, Thẩm Yến
xuất thân tốt, hắn là thủ lĩnh của nhóm nam thanh niên trí thức. Còn Triệu Vi
Dân, Tiền Bân Bân, Tôn Dư, Lý Tiểu Ân hợp thành Triệu Tiền Tôn Lý là tứ đại
thiểm cẩu (chó liếm) dưới trướng nguyên chủ.
Ký túc xá nữ phức tạp hơn nhiều. Tính tình Trình Dao Dao kiêu
căng, khuôn mặt xinh đẹp, danh tiếng nổi trội, nhưng nhân duyên lại không tốt.
Tính tình Trình Nặc Nặc mềm mại, bình thường đối xử dịu dàng với mọi người, lại
có nguyên chủ so cùng, phần lớn các nữ sinh đều thích cô ấy. Trương Hiểu Phong
làm người công chính, tay chân chịu khó, ngoài trừ nguyên chủ, mọi người đều
phục cô.
Hàn Nhân miệng lưỡi bén nhọn, tinh thông tính toán, nhóm thanh
niên trí thức góp tiền, tính tiền đều do cô phụ trách, ở trong ký túc xá có địa
vị tương đối ổn.
Mà Lưu Mẫn Hà đến từ vùng núi nghèo khó, trong nhà nghèo, mỗi
tháng trợ cấp còn phải bớt một nửa gửi về nhà, khẩu phần lương thực của cô
không đủ ăn, cô liền đảo quanh nguyên chủ dính một chút ánh sáng.
Lúc này, Lưu Mẫn Hà ngồi cạnh Trình Dao Dao giống như gặp phải khó
khăn. Nếu là lúc trước, nguyên chủ bao che khuyết điểm đã sớm cãi nhau với Hàn
Nhân. Nhưng lần này Trình Dao Dao không lên tiếng.
Hàn Nhân thấy Trình Dao Dao không giúp tùy tùng của mình ra mặt
thì càng nói càng hăng hái: “Nói tới Lưu Mẫn Hà, xà phòng của cô dùng hết lâu
rồi đúng không? Tháng này cô dùng cái gì tắm, giặt quần áo? Hôm qua tôi đi giặt
quần áo phát hiện xà phòng ướt sũng giống như bị dùng qua rồi.”
Nhóm nam thanh niên trí thức nói chuyện hút thuốc không để ý đến
chuyện con gái. Trình Nặc Nặc nhìn như người tốt cũng cúi đầu xào rau giống như
không nghe thấy cái gì.
Lưu Mẫn Hà nhìn Trình Dao Dao xin giúp đỡ, cô nói: “Dao Dao…”
Mắt Trình Dao Dao chẳng muốn nhấc, cô nghịch mái tóc dài xõa
trên vai.
Đời trước Trình Dao Dao là đại tiểu thư, bên người không thiếu
dạng tùy tùng như này, cũng không để ý cho các cô một vài chỗ tốt. Nhưng Lưu
Mẫn Hà này lại khác, trong sách nguyên chủ tận tình giải quyết phiền chán cho
cô ta, cuối cùng chỉ đổi lại một Lưu Mẫn Hà không tệ lắm, nguyên chủ cho cô rất
nhiều khẩu phần lương thực và vải vóc, có thể nói Lưu Mẫn Hà dựa vào nguyên chủ
nuôi sống. Nhưng Lưu Mẫn Hà chỉ coi những thứ nguyên chủ cho là đồ bố thí. Vì
danh sách duy nhất để công công binh trở về thành phố, cô ta cố ý giật dây
nguyên chủ bỏ trốn với cặn bã dẫn đến một loạt bi kịch về sau của nguyên chủ.
Bạch nhãn lang này, Trình Dao Dao lười quản. Ngón tay tinh tế của
cô xuyên thẳng qua mái tóc đen, rất nhanh tết cho mình một cái bím tóc nới
lỏng, rũ xuống vai. Ở nông thôn, nguyên chủ cũng không có tinh dầu gội dầu gì
có thể dùng, nhưng mái tóc vẫn dài, đen bóng, mềm mại sáng ngời, Trình Dao Dao
hài lòng.
Xin giúp đỡ hai lần thất bại, Lưu Mẫn Hà đỏ mặt, đầu cúi xuống
thật sâu, chịu đựng sự trào phúng của Hàn Nhân. Trong lòng lại đem hận ý đẩy
đến trên người Trình Dao Dao. Bình thường mình lấy lòng đủ kiểu giúp cô ta, kết
quả đây sao?!
Cuối cùng vẫn là Trương Hiểu Phong bê bát tới, hòa giải: “Được
rồi, Hàn Nhân, ít nói vài lời. Cất tiền và sổ sách lại, chuẩn bị ăn cơm.”
Ăn cơm là chuyện lớn, hơn nữa đêm nay còn có thịt. Hàn Nhân mau
chóng thu tiền và sổ sách cất vào phòng, mọi người cũng đi rửa tay chuẩn bị ăn
cơm.
Trình Nặc Nặc làm một đĩa thịt heo rừng xào ớt, một nồi thịt bún
mọc, dáng người cô nhỏ nhắn, cánh tay bê bún mọc cũng muốn gãy đứt. Thẩm
Yến vội vàng ném tàn thuốc, nhanh chân đi qua nhận lấy.
Ngón tay Trình Nặc Nặc non mịn mơ hồ cọ qua Thẩm Yến, gương mặt
lập tức thẹn thùng, kinh sợ vội vàng chạy về cạnh bếp lò. Khoé môi Thẩm Yến nở
nụ cười, một bộ thiếu nam hoài xuân.
Chậc chậc, Trình Dao Dao nâng cằm lên, quả nhiên là vụng trộm ăn
thơm nhất. Nguyên chủ ngốc đến mức nào mới nhìn không ra chuyện ở bên trong hai
người này? Nhưng nhìn bốn phía, mắt mù cũng không chỉ có mỗi Trình Dao Dao,
toàn bộ thanh niên trí thức đều không nhìn ra.
Động tác của Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc không ai chú ý đến, mọi
người đều nhìn chằm chằm thịt heo.
Một nồi thịt heo rừng béo ngậy rung động, quả ớt đỏ rực bay ra mùi
thơm nóng bỏng, kích thích sự thèm ăn. Đám người anh một đũa tôi một đũa hạ
xuống, lập tức đi hơn nửa nồi.
Ngay cả phần da thịt heo rừng dai cứng cũng được hầm mềm nhũn, cho
vào miệng thấm đầy mỡ, nóng bỏng trượt xuống bụng. Ngũ tạng(tâm, can, tì, phế,
thận) thiếu chất béo duỗi móng vuốt nhỏ kêu gào muốn ăn nữa.
Không ai lên tiếng, mọi người vung đũa liều mạng há miệng nhét
thịt vào trong, nhai cũng không nhai liền nuốt xuống, nuốt mấy miếng thịt liên
tục, đầu đầy mồ hôi bốc lên, lúc này mới có thể nghỉ lấy hơi, sau đó gắp ăn
tiếp.
Trong nồi thịt chỉ còn một nửa, liếc mắt nhìn sang có rất ít. Đám
người này cuối cùng trở lại xã hội văn minh, tốc độ gắp đũa chậm lại, rảnh rỗi
nói vài câu trong ngày.
Trình Dao Dao chỉ gắp một miếng thịt, cô bị tướng ăn của đám người
doạ sợ ngây người. Nếu bình thường đều đoạt như vậy, cô có nên luyện một chút
đũa công không?
Trong tay Thẩm Yến có tiền, thường xuyên vào huyện ăn bữa ngon,
tướng ăn còn tốt. Vừa nhấc mắt thấy đũa Trình Dao Dao không nhúc nhích, trong
bát sạch sẽ để một miếng thịt. Tối nay cô mặc áo sơ mi trắng, tóc đen tết thành
bím rủ xuống ở đầu vai, đặc biệt phong tình, dưới mắt có một nốt ruồi lệ hồn
xiêu phách lạc.
Trong lòng Thẩm Yến rung động, thốt ra: “Sao cô không ăn, không
thoải mái sao?”