Editor : Trâu lười
Trước mặt người không nói người, sau lưng không nói quỷ. Ba người
Trình Dao Dao ngồi xe trở về thôn, trong ngõ hẻm gặp Trình Nặc Nặc. Cô ta và
mấy người phụ nữ ngồi trước cửa nhà Lâm Võ Hưng, trong tay mỗi người đều cầm
một miếng socola nhỏ, vừa nói vừa cười, vô cùng thân thiết với Trình Nặc Nặc.
Trương Ái Hoa nhìn thấy bao lớn bao nhỏ trong tay Trình Dao Dao,
lập tức lôi kéo nói : « Ôi nha, người trong nhà thanh niên trí thức
Trình gửi đồ tốt gì tới vậy, một bao lớn như thế. Vừa rồi chúng tôi đã nhìn qua
bao của thanh niên trí thức tiểu Trình, người ta còn có socola Liên Xô nữa.
Thanh niên trí thức Trình, trong bao của cô có gì, cũng cho mọi người mở mắt
một chút, đừng hẹp hòi ! »
Ở nông thôn, cái loại trắng trợn muốn ăn đồ của người khác là loại
không có gia giáo, thế mà người đàn bà Trương Ái Hoa này nói ra miệng
được. Những người khác cũng cười hì hì xem ồn ào, hương vị socola rất
ngon. Có táo hay không đánh một gậy là biết, dù sao mất mặt là Trương Ái Hoa,
chỗ tốt thì mọi người cùng hưởng.
Trình Dao Dao lạnh lùng liếc bà ta, bên trên kẽ răng vàng khè đầy
socola, khỏi nói cay mắt bao nhiêu. Hàn Nhân tức giận mắt trợn trắng, Trương
Hiểu Phong kéo Trình Dao Dao lại, cười chào hỏi đám người, nói : «Đây là
đồ trong nhà Dao Dao gửi tới, còn chưa mở ra đâu. »
Trình Nặc Nặc cũng hé miệng cười, chỉ là trong giọng nói có chút
cô đơn : « Bao của chị Dao Dao lớn hơn bao của em nhiều, cũng không
biết bố gửi đồ tốt gì cho chị. »
Những người đàn bà này liếc nhau, con dâu thứ ba Lưu Mẫn của Lâm Võ Hưng cười nhã nhặn nói : « Đồ của hai chị em sao còn phải tách ra gửi ? Bưu phí đắt cỡ nào a. »
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.