Editor: Trâu lười
Lúc Tạ Tam từ phòng bà Tạ đi ra, trong sân chỉ còn mình Trình Dao
Dao. Cô nửa tựa trên phản tre, tóc dài xõa xuống, dưới ánh trăng tản ra ánh
sáng như tơ lụa, đôi chân trắng bóc chụm vào nhau, giống như yêu tinh trong
truyện cổ Liêu Trai câu hồn phách người.
Tạ Tam đứng trên bậc thang, hô hấp trong lúc nhất thời nhẹ nhàng,
dường như vừa lên tiếng, Trình Dao Dao sẽ biến mất dưới ánh trăng.
Trình Dao Dao nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn hắn, nốt ruồi
dưới mắt sáng ngời: “Tiểu Phi đi tắm rửa rồi. Anh mau lại đây uống canh đi.”
Bát Tạ Phi trống không, trên bàn chỉ còn hai bát canh bí đỏ bốc
hơi nóng. Tạ Tam bê một bát lên, có một chút nóng bỏng.
Trong sân không có đèn, chỉ có ánh trăng trên cao. Vừa rồi không
cảm thấy gì, sau khi Tạ Phi rời đi, Trình Dao Dao liền cảm thấy hơi sợ, bây giờ
Tạ Tam trở về, Trình Dao Dao mới dần bình tĩnh lại, lười biếng dựa vào phản.
Vừa rồi không biết bà nội nói gì với Tạ Tam, nhìn sắc mặt của hắn cũng không khác thường, bà nội sẽ không bảo hắn đuổi mình đi chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.