Dịch: Trâu lười
Người xưa nói: Chỉ có trâu mệt chết, chứ không có cày mệt hỏng.
Trình Dao Dao nghiêm túc nói với người này: Ông sai rồi.
Tạ Chiêu mới ăn mặn giống như dã thú không biết thỏa mãn, cả người
dùng mãi không hết tinh lực. Từ phòng ngủ ra ban công, từ trên cầu thang xuống
phòng khách, chỗ nào cũng lưu lại vết tích của hai người.
Trình Dao Dao trốn ra sau bàn ăn, cô nhấc chân đạp vào ngực Tạ
Chiêu không cho hắn tới gần, cô thề phải giữ vững sự tỉnh táo cuối cùng: “Anh
có phải là người không vậy? Chỗ này là phòng bếp đấy!”
Tạ Chiêu nắm chặt bàn chân trắng nõn của cô, hắn cúi đầu hôn một
cái. Lắc chân đính đá hồng ngọc rung động phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trình Dao Dao vô thức muốn tránh ra, bàn tay Tạ Chiêu xoa nắn
giống như không muốn cho cô chạy. Bàn tay làm quen việc nặng cọ vào da thịt non
mịn vừa ngứa vừa đau.
Tạ Chiêu không dùng bao nhiêu lực nhưng cổ chân Trình Dao Dao giống như bị còng lại giãy thế nào cũng không thoát ra được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.