Chương 17: Giải độc 3
Trình Dao Dao chạy đến ruộng đậu nành, âm thanh tiếng gọi như
tiếng chuông dần dần rõ ràng: “Chị Dao Dao! Chị Dao Dao! Chúng em đưa cơm đến
cho chị rồi!”
Chỉ thấy Thẩm Yến đạp xe đạp Phượng Hoàng từ xa mà đến gần xuất
hiện trên đường lớn, thanh âm nũng nịu kia chắc chắn không phải là hắn phát ra.
Chờ Thẩm Yến dừng xe, đã nhìn thấy thân ảnh thon nhỏ nhảy xuống từ ghế sau xe,
đó chính là Trình Nặc Nặc.
Thẩm Yến đem xe khiêng đến dưới bóng cây đậu tốt, liền cùng
Trình Nặc Nặc đi tới. Trình Nặc Nặc đứng lại ở bên kia bờ ruộng, giống như là
không xuống được. Thẩm Yến lập tức vươn tay, thương hương tiếc ngọc đỡ người
xuống.
Một màn này vừa kiều diễm vừa đẹp, chỉ tiếc người xem không thèm
nể mặt, Trình Dao Dao vứt lá bạc hà vò nát, hai tay vòng trước ngực chờ hai
người này tới biểu diễn.
Thẩm Yến cùng Trình Nặc nặc nghiêng ngả dính nhau một trận, rốt
cục đến gần.
Đầu ở dưới mặt trời độc như này, Trình Nặc Nặc vậy mà mặc một áo
tay ngắn, lộ ra cánh tay trắng bóc nhỏ gầy, khuôn mặt tuyết trắng bị phơi phiếm
hồng, đổ mồ hôi, dáng vẻ nửa điểm cũng không sợ nắng chiếu.
Trình Dao Dao nghĩ đến da mặt phơi đỏ lên của mình, trong lòng
không khỏi thê lương. Bàn tay vàng dùng thật tốt a, cô cũng muốn có bàn tay
vàng phòng nắng.
Trình Dao Dao rũ khuông mặt xuống, bên trên khuôn mặt xinh đẹp
hiện ra tia thê lương bi ai, làm người nhất thời sinh ra ngàn vạn trìu mến.
Thẩm Yến lập tức không để tâm đến Trình Nặc Nặc, bước gấp đi tới: “Dao Dao, sao
cô ở chỗ này một mình?”
Trình Dao Dao nhếch lông mày một cái, khuôn mặt tức giận sắc bén
đánh tới: “Cái gì gọi là tôi một mình? Anh Tạ Ba không phải cũng ở đây sao?”
Chàng trai anh tuấn cao lớn lên tiếng đi ra, phối hợp vô cùng
tốt, đi bến bên cạnh Trình Dao Dao đứng vững, không xa không gần.
Thẩm Yến cùng Tạ Ba nhìn nhau, đều nhìn hiểu địch ý của đàn ông
bên trong mắt nhau, Trình Nặc Nặc đúng lúc đó xuất hiện phía sau Thẩm Yến, mang
theo một ấm nước: “Chị Dao Dao, đội sản xuất hôm nay khao mọi người, nấu canh
đậu xanh. Em đặc biệt đưa một chút tới cho chị cùng anh Tạ Tam.”
“Một bát canh đậu xanh có gì tốt mà tặng?”
Trình Dao Dao mới không tin.
Trình Nặc Nặc cùng Thẩm Yến liếc nhau, tốc độ rất nhanh, nhưng
cũng không trốn qua đôi mắt của Trình Dao Dao. Trình Dao Dao « A »
một tiếng : « Cũng tốt, canh đậu xanh giải độc, tôi hôm nay bị rắn
cắn, vừa vặn giải độc. »
“Cái gì?!” Thẩm Yến thất thanh kêu lên: “Làm sao lại bị rắn cắn
rồi?”
Trình Nặc Nặc trông thấy bộ dáng quan tâm sẽ bị loạn của Thẩm
Yến, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, cũng rất nhanh lo lắng hỏi Trình Dao
Dao: “Chị Dao Dao, chuyện gì xảy ra? Chị bị rắn cắn ở đâu? Trong ruộng đậu nành
tại sao có rắn?
Trình Dao Dao lập tức hối hận mình lắm miệng, nói: “Trên chân.”
Thẩm Yến nhìn chân Trình Dao Dao, khó nén đau lòng: “Làm sao lại
để rắn cắn đây? Rắn có độc hay không? Tôi dẫn cô đi chỗ y tế nhìn một chút? Còn
đau không?”
Trình Dao Dao thích được người ta dỗ dành, vừa rồi cùng Tạ Ba
làm nũng cũng chỉ nghe được mấy lời quan tâm từ hắn. Không nghĩ tới những thứ
này từ trong miệng Thẩm Yến nói ra, liền làm cho người ta phản cảm.
Trình Dao Dao không kiên nhẫn khoát khoát tay :
« Không sao, độc đã… »
Tạ Ba lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trình Dao Dao, Trình Dao
Dao khó khăn cắn đầu lưỡi, đến cùng cũng không đem câu kia nói ra, đổi giọng
nói: “Dù sao đã không sao!”
Trình Dao Dao phiền chán hai người này quấy rối không rõ ràng,
dứt khoát đem hạt đậu trở lại bên người Tạ Ba : « Các người để canh
đậu xanh xuống rồi đi đi thôi. Chúng tôi còn phải đi làm việc, còn nửa ruộng
chưa gieo hạt đâu,”
Mặt Thẩm Yến lập tức tái rồi.
Đàn ông ước chừng đều có loại tâm tính như này: cho dù là cô gái
mình cự tuyệt qua, cũng sẽ bị hắn coi là vật sở hữu của mình. Sáng nay Thẩm Yến
không ở bên trong ruộng nước, buổi chiều mới nghe nói Trình Dao Dao cùng Tạ Ba
đơn độc đi ruộng đậu nành, lập tức cảm thấy đỉnh trên đầu xanh mơn mởn.
Không chỉ có Thẩm Yến một người nổ, nhóm nam thanh niên trí thức
khác cũng đều tinh thần mãnh liệt. Nhóm nữ thanh niên trí thức ở nông thôn vẫn
là một miếng thịt mỡ thơm ngào ngạt, chưa từng dám lạc đàn, huống chi là Trình
Dao Dao xinh đẹp kinh người.
Đại đội trưởng Lâm Đại Phú liên tục cam đoan, nhân phẩm Tạ Ba có
thể tín nhiệm, Thẩm Yến vẫn không yên lòng. Cuối cùng Trình Nặc Nặc mềm giọng
khuyên giải đám người: “Tùy tiện đưa chị Dao Dao trở về, liền tỏ vẻ không quá
tin tưởng người khác. Không bằng đi xem chị Dao Dao một chút, liền nói đưa canh
đậu xanh đi, có thể xác nhận chị Dao Dao an toàn, cũng không huyên náo khó
coi.”
Biện pháp của Trình Nặc Nặc vô cùng trung hòa, cô lại là em gái
có quan hệ máu mủ với Trình Dao Dao, đám người đương nhiên đồng ý.
Thẩm Yến mượn xe nhà Lâm Đại Phú, chở Trình Nặc Nặc ngựa không
dừng vó chạy tới ruộng đậu nành.
Trên đường đi, nỗi lòng của Thẩm Yến tăng vọt, bên trong tưởng
tượng của hắn, Trình Dao Dao đang cùng một hán tử nông thôn thô lỗ bẩn thỉu ở
cùng một chỗ, nhất định lòng tràn đầy sợ hãi, lúc nhìn thấy mình ánh mắt sùng
bái, kinh hỉ giống như nghênh đón một vị bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng
xuống. Hơn nữa, Trình Dao Dao thậm chí có khả năng Trình Dao Dao đang ở
trong tình thế nguy hiểm, Thẩm Yến xuất hiện vừa vặn cứu vớt cô ở trong nước
lửa.
Nhưng Thẩm Yến làm sao cũng không nghĩ tới, Trình Dao Dao chẳng
sợ hai hay chán ghét Tạ Ba, ngược lại còn chủ động đi theo bên người Tạ Ba,
thần thái hai người có chút thân mật.
Thẩm Yến cùng nguyên chủ là thanh mai trúc mã, rất rõ ràng Trình
Dao Dao muốn thân thiết với loại người có bộ dáng gì.
Lúc này Trình Dao Dao đi bến bên người Tạ Ba, càng làm Thẩm Yến
tràn đầy ghen tuông.
Thẩm Yến nhất thời kích động, đi qua bắt lấy cổ tay Trình Dao
Dao nói: “Đại đội trưởng sao cso thể để một mình cô cùng đàn ông đến làm việc,
hắn bắt nạt thanh niên trí thức chúng ta dễ nói chuyện sao?! Đi, cùng tôi trở
về, tôi nói với đại đội trưởng!”
Thẩm Yến lại gần, Tạ Ba liền quay đầu nhìn hắn. Trong câu chữ
của Thẩm Yến đều đang hoài nghi Tạ Ba sẽ làm chuyện gì bất chính với Trình Dao
Dao, lông mày hắn cũng không nhấc một chút. Chỉ khi thấy hắn đưa tay bắt lấy cổ
tay Trình Dao Dao, gân xanh ở thái dương lập tức nổi lên, gỡ tay của hắn ra:
“Buông ra!”
“Anh bớt lo chuyện của người khác đi!” Thẩm Yến làm gì đển một
hán tử nông thôn vào mắt, huống chi vẫn là thằng chó con nhà địa chủ. Ai ngờ
trên cổ tay đau xót, tay Tạ Ba giống như kìm sắt siết chặt lấy, giữ lấy hắn,
không để hắn động đậy.
“Mày… dám động thủ với tao, mình chỉ là thằng chó con nhà địa
chủ…Tê!” Đối mặt với lực lượng tuyệt đối, Thẩm Yến thiên chi kiều tử cũng chỉ
có công phu bỏ đi.
Bàn tay Tạ Ba nắm thật chặt, gương mặt Thẩm Yến vặn vẹo, một câu
cũng không nói nên lời.
Trình Nặc Nặc kinh hoảng kêu lên: “Buông ra! Các anh đừng như
vậy, anh Tạ Tam anh buông Thẩm Yến ra! Chị Dao Dao, chị nhanh nói một câu đi!”
Ánh mắt Tạ Ba lạnh lẽo, khuôn mặt Thẩm Yến vặn vẹo, gắt gao cắn
răng không chịu cầu xin tha thứ, hai người đàn ông giống hai con thú đực ở
trong ngõ hẹp gặp nhau, không đánh nhau sống chết tuyệt không hé miệng.
Nhóm đàn ông vì mình giương cung bạt kiếm, Trình Dao Dao đã thấy
nhiều, không có lần nào làm cô thoải mái như vậy. Trình Dao Dao ôm cánh tay
cười nhẹ nhàng nhìn một lát, thấ bàn tay Thẩm Yến sung huyết, giống như một
giây sau cổ tay sẽ vị vặn gãy, rốt cục mở miệng : « Anh Tạ Tam, anh
buông tay đi.”
Trình Dao Dao nói, vỗ nhẹ nhẹ cổ tay Tạ Ba. Nếu làm Thẩm Yến gãy
xương, còn phải đền tiền thuốc men đó. Tạ Ba lấy lại tinh thần, buông lỏng tay.
Thẩm Yến âm thầm thở phào, đem tay đau đến mất cảm giác giấu ở
sau lưng, nói với Trình Dao Dao: “Dao Dao, cô cùng tên đàn ông dã man này ở
cùng nhau sao? Quá không an toàn, cô cùng tôi trở về!”
“Tôi trở về? Trở về ai làm việc nha? Tôi còn muốn kiếm công điểm
đó.” Trình Dao Dao thoải mái mà nhún nhún vai.
Sắc mặt Trình Nặc Nặc ảm đạm, vẫn nói giúp vào : « Chị
Dao Dao, mọi người nghe nói một mình chị đến bên này trồng đậu, đều rất lo lắng
an toàn của chị, Thẩm Yến cũng thế, hắn đặc biệt chở em tới, chính là muốn xác
nhận an toàn của chị.”
Nghe Trình Nặc Nặc khéo hiểu lòng người thay mình giải thích,
trong lòng Thẩm Yến không khỏi sinh ra một chút đau lòng, đau lòng nhìn về phía
Trình Nặc Nặc.
Hắn càng vững tin nhận ra, mình đối với Trình Dao Dao chỉ là
tinh thần trách nhiệm cùng áy náy, cùng Trình Nặc Nặc mới thật sự là tâm đầu ý
hợp.
Chỉ là lúc này an toàn của Trình Dao Dao càng quan trọng hơn,
Thẩm Yến tận tình khuyên bảo Trình Dao Dao: “Dao Dao, cô không cần vì tức giận
với tôi, mà lấy an toàn của bản thân ra để đùa. Một cô gái như cô, sao có thể
cùng tên Hắc ngũ loại này ở nơi này.”
(Hắc ngũ loại: trong cách mạng văn hóa chỉ địa chủ, phú nông,
phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cách hữu.)
Hai người ở ngay trước mặt Tạ Ba mở miệng một tiếng hắc ngũ
loại, không an toàn. Sắc mặt Tạ Ba bình thản, Trình Dao Dao đã nổi trận lôi
đình : « Cái gì không an toàn ? Nào có không an toàn, các người
tâm tư bẩn thỉu liền đem người khác nghĩ bẩn thỉu như vậy.”
“Hóa ra đưa canh đậu xanh là giả, đến giám thị mới là thật! Tôi
ở đây rất tốt, cực kỳ an toàn, có nguy hiểm gì Tạ Ba cũng sẽ che chở tôi! Các
người mau cút đi!”
Tính tình Trình Dao Dao nổi lên, khí thế hung hăng chỉ vào mũi
Thẩm Yến muốn hắn lăn đi.
Thẩm Yến xuất thân nhà giàu, mọi người vờn quanh mà lớn lên,
huống chi Trình Dao Dao từ nhỏ đã quấn quít với hắn như vậy, bây giờ lại ở ngay
trước mặt tên hán tử nông thôn này muốn mình lăn đi? Con mắt Thẩm Yến từ trên
người Tạ Ba lướt qua, tên quê mùa ở cái thôn này ngoại trừ người cao một chút,
một thân quần áo rách nát, đi lại trên đường phố Thượng Hải, Trình Dao Dao chỉ
sợ ngay cả ánh mắt cũng khinh thường nhìn hắn!
Sắc mặt Thẩm Yến tái xanh, lồng ngực kịch liệt chập trùng, mắt
thấy bộ dáng một giây sau liền có thể choáng váng ngất đi. Trình Nặc Nặc vội
vàng ngăn giữa Thẩm Yến và Trình Dao Dao, nước mắt lưng tròng khuyên giải: “Chị
Dao Dao, em biết chị tức em, ngàn sai vạn sai đều là em sai, nhưng chị đừng nói
như vậy với Thẩm Yến được không?”
Trình Nặc Nặc nhắc nhở Thẩm Yến, để hắn nghĩ đến một khả năng:
Trình Dao Dao đang mượn tên quê mùa này, cố ý chọc giận mình. Trình Dao Dao đây
là đang chà đạp mình!
Đúng, nhất định là như vậy! Nếu không căn bản không có cách nào
giải thích Trình Dao Dao vì cái gì mấy ngày ngắn ngủi liền vứt bỏ mình như vứt
giày vũ, ngược lại thân thiết với tên quê mùa kia!
Trình Dao Dao không biết kịch bản trong đầu Thẩm Yến, chỉ thấy
nét mặt hắn bỗng nhiên trở nên phức tạp: chấn kinh, thương tiếc, trìu mến, còn
có tự trách thật sâu… “Dao Dao, tôi cùng Nặc Nặc cũng là vì an toàn của cô mà
suy nghĩ. Bất luận như thế nào, cô trước cùng chúng tôi về rồi hãy nói.”
Trình Dao Dao trừng mắt nhìn: “Tốt thôi.”
Tạ Ba khẽ giật mình.
Trình Dao Dao đáp ứng vội vàng không kịp chuẩn bị, Thẩm Yến kinh
ngạc nói: “A? Cô đồng ý về cùng tôi?”
Trình Dao Dao khẽ cười một tiếng, khóe môi đỏ câu lên trào
phúng: “Không phải anh muốn tôi trở về với anh sao? Chẳng lẽ anh chỉ thuận
miệng hỏi một chút?”
Khuôn mặt cô xinh đẹp, làm ra dáng vẻ trào phúng này, cũng làm
cho người chỉ muốn thuần phục dưới váy cô, Thẩm Yến luôn miệng nói: “Dĩ nhiên
không phải!”
Nhìn Thẩm Yến cùng Trình Dao Dao, trên mặt lãnh lẽo của Tạ Ba
như kết băng, đi nhanh ra, cầm xẻng sắt phối hợp cúi đầu làm việc.
Thẩm Yến nhìn ở trong mắt, lập tức mở mày mở mặt, cố ý lớn tiếng
nói: “Dao Dao, cô nhì tôi đặc biệt mượn xe đạp, chính là để đón cô!”
Trình Nặc Nặc cũng nói: “Chúng em đều đặc biệt đến đón chị.”
Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc biểu lộ vô cùng chân thành, liền
nghe Trình Dao Dao nói: “Các người chỉ đi một xe đến, chúng ta trở về thế nào?”
Thẩm Yến nhất thời bị hỏi khó. Xe đạp nhà Lâm Đại Phú không có
gạch ngang, mỗi lần chỉ chở được một người. Hắn khó xử nhìn Trình Dao Dao và
Trình Nặc Nặc, Trình Nặc Nặc khéo hiểu lòng người nói: “Thẩm Yến, anh đưa chị
Dao Dao về trước đi, em không sao.”
Thẩm Yến lại một lần nữa bị tâm hồn thiện lương của Trình Nặc
Nặc làm cho cảm động, ôn nhu nói: “Nặc Nặc em yên tâm, anh đưa chị em trở về,
liền lập tức quay đầu đón em.”
Trình Dao Dao lành lạnh đánh gãy: “A, để Trình Nặc Nặc một người
ở chỗ này, cùng Tạ Ba đợi ở một chỗ? Anh yên tâm?”
Thẩm Yến kịp phản ứng, lập tức cảm thấy đỉnh đầu ẩn ẩn xanh lét.
Nặc Nặc của hắn nhát gan như vậy, sao có thể lưu lại cho một hán tử nông thôn
được! “Không được, Nặc Nặc em không thể một mình lưu lại.”
“Lưu lại tôi cũng không được, lưu lại Trình Nặc Nặc cũng không
được.” Trình Dao Dao khó xử điểm điểm cánh môi, tư thái ngây thơ: “Chẳng lẽ để
một người bị thương như tôi trở Trình Nặc Nặc về? Hay là Trình Nặc Nặc… chạm
tới tay lái?”
Da mặt Trình Nặc Nặc lập tức xanh hơn cả Thẩm Yến! Chiều cao
Trình Nặc Nặc giống mẹ ruột cô, bên ngoài nói cao 1m50, thực tế chỉ có 1m48,
căn bản không đi nổi loại xe đạp này.
Nhìn thấy Thẩm Yến bị hỏi đến trợn mắt há hốc mồm, Trình Dao Dao
xì khẽ: “Hai người đi một chiếc xe đến đón tôi, có phải đầu bị chập rồi không?”
Trán Thẩm Yến đầy mồ hôi, hắn căn bản quên mất cái này! Là Nặc
Nặc nói cô lo lắng cho Trình Dao Dao, nhất định phải cùng đến xem.
Lúc ấy Thẩm Yến còn cảm động Trình Nặc Nặc thiện lương, lúc này
có chút trách cứ cô — nếu không mình làm sao lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn như
vậy!
Trình Nặc Nặc rụt rè nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, chị Dao Dao,
đều là em không tốt, để Thẩm Yến đèo chị về trước đi.”
Thẩm Yến lập tức nói: “Không được, anh sẽ không lưu một mình em
lại.”
Vòng lặp vô hạn. Hai người diễn kịch Quỳnh Dao, không dứt.
Trình Dao Dao thật sự là phục, ngáp một cái: “Được rồi, đều đừng
buồn nữa, đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi ngược lại có ý kiến hay.”
Bên môi Trình Dao Dao mang ý cười, nuối ruồi lệ dưới đáy mắt
sáng loáng, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt. Thẩm Yến biết rõ là hố, vẫn giống
như mất hồn đưa chìa khóa xe ra, hỏi: “Chủ ý tốt gì vậy?”
Trình Dao Dao cầm lấy chìa khóa xe, quay đầu nhìn về phía Tạ Ba,
ngọt ngào kêu lên: “Anh Tạ Ba, anh biết đi xe không?”