Dịch: Trâu lười
Lâu rồi không thấy Trình Nặc Nặc xuất hiện trong thôn nhưng người
trong thôn vẫn nhớ rõ chuyện của cô. Hàng xóm nhà bà Lâm còn chạy tới cửa nhà
họ Lâm nhìn xem, lúc trở về bà nói bà thấy Trình Nặc Nặc nằm trên giường, cả
người khô gầy, căn phòng thì thối kinh người.
Thỉnh thoảng Thẩm Yến đi sang nhà họ Lâm, hắn chỉ cho bà Lâm tiền
chứ không thèm nhìn Trình Nặc Nặc. Cô vừa sảy thai, còn bị bà Lâm mài mòn như
thế, không biết chịu được không nữa. Nếu xảy ra chuyện, chỉ sợ quan hệ giữa bố
Trình và Trình Dao Dao không hàn gắn lại được.
Bà Tạ là người lớn tuổi, cuối cùng bà vẫn mềm lòng: “Ông ấy là bố
ruột, hai bố con không thù cả đời được.”
Chờ Tạ Chiêu quay lại, Trình Dao Dao kéo góc áo hắn: “Bà nội nói
gì vậy?”
Mặt Trình Dao Dao sáng ngời, giữa hai đầu lông mày lộ ra sự ngây
thơ do được nuông chiều mà thành, những chuyện lo lắng không lưu lại chút nào.
Tạ Chiêu ôm cô, hắn nói lại lời bà Tạ bảo.
Từ khi từ Thượng Hải về, Trình Dao Dao không đề cập đến bố Trình nữa, cô chỉ gửi ít đồ ăn và rượu thuốc về đấy. Tạ Chiêu vừa nói vừa nhìn vẻ mặt biến hóa của Trình Dao Dao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.