Dịch: Trâu lười
Nhà kho thôn Điềm Thủy vào thập niên 60-70 được xây dựng
giống những ngôi nhà thường thấy ở nông thôn. Thôn nào cũng có một cái
nhà kho như thế, đến mùa thu hoạch, chỗ này chất đầy thóc, bắp ngô, khoai lang,
có lúc là bí đao, bí đỏ và khoai tây. Ngày nhàn rỗi, mấy người phụ nữa sẽ tụ
tập ở đây làm công việc đại đội phân cho.
Bởi vì là nhà kho tập thể nên nguyên vật liệu không tốn nhiều lắm,
tường gạch hình chữ nhật xây cao, trên đỉnh có rất nhiều mảnh gỗ được thêm vào,
phải ngửa hẳn đầu ra sau mới thấy cửa sổ thông khí cao nhất ở trên mái. Ánh
nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà kho, ánh sáng trong kho sáng rõ, tro bụi
giống như phấn bay xung quanh ánh nắng.
Bên ngoài nhà kho xây bậc thang xi măng, mười mấy bậc thang nối
liền ra ngoài. Xung quanh nhà kho có rất nhiều rau dại, mấy cô gái thường đi
hái lúc nghỉ trưa. Cách đó không xa là một vườn trái cây, hoa đào hoa lê mới ra
nụ, nụ hoa trắng nõn lấp ló trên cành, mùi thơm của hoa làm mấy cô gái ngứa
ngáy, nhưng họ không dám đi hái — ông lão trông vườn trái cây rất hung dữ, ông
ấy không cho ai hái hoa cả.
Trình Dao Dao đắc ý: “Hoa đào tôi trồng nở hoa rồi, hai ngày nữa
Tiểu Phi về, tôi mờ hai người đến chơi. Thuận tiện xem hoa luôn.”
Hàn Nhân vui mừng: “Tốt quá, lại có thể ăn một nữa cơm nữa
rồi.”
Trương Hiểu Phong nói: “Đúng lúc tôi xem hết chỗ sách lần trước cô cho mượn rồi, tôi đi đổi quyển mới, chúng ta có thể học cùng nhau luôn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.