Dịch: Trâu lười
Kế toán cao giọng nói: “12 giờ trưa rồi. Mọi người nghỉ ngơi, ăn
cơm đi. Tất cả ra ngoài ăn, đừng để mùi thức ăn ám vào chè!”
Mấy cô gái vội vàng ngẩng đầu lên, họ đẩy ghế ra đứng dậy đi lấy
hộp cơm hoặc đi đi lại lại thư giãn gân cốt, mọi người lớn tiếng nói chuyện
phiếm. Trong nhà kho lập tức ồn ào như ong vỡ tổ.
Trình Dao Dao cũng ngẩng đầu xoa cái cổ đau nhức. Hàn Nhân vẫn
nhặt lá chè, Trương Hiểu Phong kéo cô dậy: “Không thiếu một ít này đâu, cô còn
ngồi nữa mắt không chịu nổi đâu.”
Hàn Nhân nhặt bằng tay còn lại, Trình Dao Dao trực tiếp đậy sàng
chè lại: “Đi thôi, đi ăn cơm!”
Từ khi anh trai Hàn Nhân trốn sang Hồng Kông, công việc của bố Hàn
Nhân cũng bị ảnh hưởng, tiền lương giảm thành trình độ công nhân cấp bậc hai,
gia đình không thể trợ cấp tiền và phiếu lương thực cho cô nữa. Ngược lại, Hàn
Nhân tích góp tiền trợ cấp cho người trong nhà, trong tay cô lập tức túng quấn.
May mà Hàn Nhân là dây xâu tiền (người coi trọng tiền bạc), cô biết cách tính
toán tỉ mỉ nên không đến mức đói bụng. Mấy ngày nay đi nhặt chè, Hàn Nhân chịu
khó nhất, một ngày có thể kiếm được 7,8 mao.
Ba người mang hộp cơm của mình ra ngoài nhà kho. Bên ngoài nhà kho là một dãy bậc thang xây bằng xi măng, mặt trời chiếu xuống ấm áp. Trương Hiểu Phong trải báo trên bậc thang, ba người ngồi xuống ăn cơm. Mấy cô gái khác cũng ngồi cùng bạn của mình ăn cơm, họ xem đối phương mang cái gì, cô nếm thử của tôi, tôi nếm thử của cô. Chỉ có một mình Lưu Mẫn Hà ngồi cách xa mọi người, cô che che lấp lấp ăn cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.