Dịch: Trâu lười
Không thể trách bà Tạ lo lắng. Tập tục ở thôn Điềm Thụy còn tốt,
trước đó vài ngày có tin một nữ thanh niên trí thức ra ruộng làm việc nhưng đi
một mình nên bị ức hiếp, vì đảm bảo thanh danh, cô ấy chỉ có thể kết hôn với
tên lưu manh kia. Bà Tạ nghe xong lập tức sợ hãi, mấy ngày này đều không yên
lòng để Trình Dao Dao đi đưa cơm.
Bây giờ lại nghe Trình Nặc Nặc giữa ban ngày ban mặt xông vào nhà
mình, bà càng nghĩ càng sợ.
Trình Dao Dao thở dài, cô vùi mặt vào trong bát. Tập tục ở nông
thôn vào niên đại này rất tốt, nhà nhà đều không khóa cửa, dù sao trong nhà
cũng không có đồ gì quý giá để trộm. Muốn đề phòng cũng không được — đầu tường
cao thì cao nhưng không có máy quay để giám sát và theo dõi.
Không sợ bị trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương. Trình Nặc Nặc điên cuồng
với chuyện linh tuyền, lần này cô ta không thành công, lần sau nhất định sẽ
nghĩ biện pháp khác.
Bà Tạ nói: “Ngày mai bà nói chuyện với thím Ngân Quế, bảo họ thỉnh
thoảng sang nhà chúng ta xem một chút. Dao Dao, từ mai cháu không được tự mình
ra ngoài nữa, lúc đi cắt cỏ heo cũng phải đi cùng Tạ Chiêu, không thì đi cùng
bọn Cẩu Đản.”
Tạ Chiêu nói: “Bà yên tâm đi ạ. Cháu đã nói chuyện với đại đội trưởng, về sau đội dân binh trong thôn tuần tra đêm sẽ chú ý đến nhà chúng ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.