Dịch: Trâu lười
“Quần áo phổ thông?” Trình Dao Dao nhìn sang Tạ Phi, lúc này cô
mới phản ứng kịp.
Một năm qua, Tạ Phi cao hơn nhiều, tóc cũng dài đen nhánh, cô trở
thành một cô gái xinh đẹp rồi. Hôm nay Tạ Phi mặc một váy và áo khoác, trên
chân là môi đôi giày da khóa kéo, nhìn cô nội bật hơn người khác nhiều. Nếu
không có Trình Dao Dao ở đây, người hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là cô.
Trình Dao Dao hiểu sự lo lắng của Tạ Chiêu. Quần áo bây giờ của Tạ
Phi đều do hai người mua ở Thượng Hải cho cô hoặc là quần áo cũ của Trình Dao
Dao, bộ nào cũng nổi bật, không hợp mặc đi làm ở xưởng.
Trình Dao Dao nhìn sang quầy quần áo may sẵn: “Vậy mua hai bộ may
sẵn?”
Tạ Phi tính toán: “Mua hai khối vải về em tự may, giá cả cũng rẻ
hơn quần áo may sẵn mấy đồng đó.”
Hai người lại chọn thêm mấy khối vải, họ cũng chọn vải cho Tạ Chiêu luôn. Sắp đến đầu xuân rồi, lúc Tạ Chiêu làm việc, quần áo sẽ bị mài mòn rất nhanh, Trình Dao Dao không muốn Tạ Chiêu mặc quần áo rách nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.