Dịch: Trâu lười
Thời khắc mấu chốt, Tạ Phi lanh lợi thể hiện lòng trung thành:
“Không có đâu! Em chỉ nhận một mình chị Dao Dao thôi!”
Môi mắt hoa đào của Trình Dao Dao nhìn về phía bà Tạ, cô đắc ý
nói: “Người khác không nhất định nghĩ như vậy đâu nha.”
Bà Tạ đánh cô một cái, cười mắng: “Đừng có mà đắc ý không buông
tha cho bà! Người ta đến cửa làm mai, bà phải đuổi người ta ra tận cửa à?”
“Đau quá!” Trình Dao Dao ôm cánh tay trốn về sau.
Tạ Chiêu đang lập tức đứng dậy, hắn thấy nụ cười giảo hoạt trên
mặt Trình Dao Dao thì thở phào, chậm rãi ngồi xuống. Cường Cường kêu “Meo, meo”
muốn chạy ra thì bị Tạ Chiêu che miệng lại. Đây là chuyện của phụ nữ, đàn ông
không nên tham dự vào.
Tạ Phi vội vàng bảo vệ Trình Dao Dao, cô bĩu môi nói với bà Tạ: “Nên đuổi đi mà! Mấy người kia rất đáng ghét, họ luôn nói chị Dao Dao đi Thượng Hải không về nữa, nhất định phải làm mai người khác cho anh trai. Chị, chị về thì tốt rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.