A Ly rõ ràng không phải nói giỡn, em ấy rất nghiêm túc nói: “Trước kia em cho rằng chị và Tô Quang đã ở bên nhau nên vẫn chưa nói, nhưng bây giờ chị là độc thân đúng không?”
Tống Ý há hốc miệng.
A Ly không đợi cô trả lời đã nói tiếp: “Không sao đâu! Hiện tại không cần vội trả lời em, hãy xem em đánh chết Tô Quang trước đã!”
Đúng rồi, trận đấu thứ ba hôm nay là AFB và CST.
Tống Ý cảm thấy mình nói bất cứ cái gì trong thời điểm này cũng không đúng, cũng may A Ly rất hiểu chuyện: “Chị mau đi chuẩn bị đi, em rất mong chờ trận đấu kế tiếp của chị.”
Tống Ý chỉ có thể nói một câu: “Được……”
Xấu hổ quá…… Trước kia chưa bao giờ gặp phải chuyện này.
Tạ Thần chẳng qua chỉ đi WC một lát, ai ngờ lúc trở về liền thấy một màn như vậy.
Anh cẩn thận che chở Tống Ý, sợ cô không thoát khỏi mối tình với Tô Quang kia, cuối cùng lại có một tên khốn nạn tày trời dám cướp kịch bản của anh.
ADC của AFB chứ gì? Không đánh chết được cậu, tôi sửa tên đổi họ.
Trở về phòng nghỉ, thu dọn một chút, sau đó cùng mọi người ra sân thi đấu.
Có chiến tích toàn thắng của ngày hôm qua, mấy tên nhóc của YD hôm nay có trạng thái rất tốt, đặc biệt là Phì ca, giống như tiêm máu gà, ý chí chiến đấu sục sôi.
Tạ Tinh Thùy cho anh ta một chày gỗ: “Đừng có buông thả bản thân.”
Phì ca nói: “Tên của tôi đọc là Phì ca, viết ra rất đẹp.”
Được rồi, vẫn có thể cười đùa cợt nhả.
Tống Ý: “Trạng thái gần đây của TSL không tốt lắm, nhưng phải cẩn thận người đi rừng của bọn họ.”
Phì ca: “Yên tâm đi, chiến đội đi rừng là trung tâm, chỉ cần giai đoạn đầu đánh bại bọn họ, bọn họ chỉ có thể khóc thút thít.”
Tạ Tinh Thùy liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu đánh bại được sao?”
Phì ca tự tin: “The Dragons thì không dám, nhưng TSL với tôi thì không thành vấn đề.”
Tạ Tinh Thùy: “Vậy giao cho cậu.”
Máu Phì ca đang sôi sục: “Giúp tôi lấy Cao Tiệm Li, làm cho hai bên chiến sĩ của bọn họ nghi ngờ cuộc sống này.”
Tạ Tinh Thùy: “Ha ha.”
Lúc Ban & Pick, hai bên cấm các anh hùng mạnh của nhau, TSL vì cho mọi người thấy sự kính trọng, nên cũng đem Tôn Tẫn lên ngồi chễm chệ trên Ban, xem ra không ai muốn Tôn Tẫn giống như con BUG này của Tống Ý.
Phì ca tiếc nuối: “An Thần, Tôn Tẫn nhỏ bé của tôi.” Nếu có Tôn Tẫn, Cao Tiệm Li có thể như người mất não vào trận, gây ra một đợt sát thương mà vẫn có nửa thanh máu rút lui, tổ hợp này cũng thật tàn nhẫn.
Tống Ý hỏi: “Vậy tôi lấy Trang Chu có được không?”
Trang Chu có thể miễn khống chế, còn có thể miễn sát thương, cũng rất xứng với Cao Tiệm Li.
Tạ Tinh Thùy đồng ý: “Cũng được, Quỷ Đăng lấy Lão Phu Tử, A Mãn lấy Đạt Ma, khống chế thế này là đủ rồi.”
Đang nghĩ như vậy, phía đối diện liền lấy Trang Chu.
Phì ca: “……” Bị nhìn thấu rồi.
Tạ Tinh Thùy: “Cho cậu khoe khoang.”
Tống Ý: “Tôi dùng Lưu Bang vậy.”
Phiên bản này của Lưu Bang ít được để ý, nhưng thật ra anh ta là một anh hùng rất mạnh, đi đường ổn định, chi viện nhanh, skill cuối có thể bảo vệ đồng đội, rất thích hợp để phối hợp.
Huấn luyện viên nói: “Được, lầu bốn, lầu năm lấy Lưu Bang với Marco Polo.”
Tổ hợp Lưu Marco đáng sợ thật sự, Marco Polo mở rộng chiêu thức, Lưu Bang ném skill cuối qua cho anh ta, bảo vệ hoàn hảo.
Hơn nữa Cao Tiệm Li và Marco Polo cũng rất xứng, hai người bọn họ cùng nhau mở rộng chiêu thức, đội hình đấu sĩ song phương chỉ có thể chạy mất dép.
Nhưng mà……
Tạ Tinh Thùy nhíu mày, anh cảm thấy đội hình này có chút mâu thuẫn.
YD đã từng, lúc Cửu Thiên và Tạ Tinh Thùy xưng bá trên toàn KPL, tổ hợp Lưu Marco ai gặp cũng đau đầu.
Lưu Bang của Cửu Thiên thật sự không ai bằng, Tạ Tinh Thùy một khi mở combat, anh ta luôn xuất hiện đúng lúc, cho anh không gian phát huy tốt nhất.
Hai người bọn họ thậm chí không cần phải nói lời nào, ăn ý đến nỗi xem bản đồ đã biết đối phương muốn làm gì.
Đây là sự ăn ý mà phải trải qua vô số lần đấu luyện mới có thể bồi đắp được.
Nhưng đồng đội tin tưởng nhau như vậy, cuối cùng vẫn rời bỏ nhau một cách phi lý.
Cho dù ai cũng sẽ để ý.
Nhưng mà cảm xúc nhỏ này của Tạ Tinh Thùy không thể đem lên sân thi đấu, tình thế trước mắt dùng Lưu Bang và Marco Polo sẽ tốt hơn một chút.
Sau khi bắt đầu, Phì ca hô to một tiếng: “Bố mày tới đây!”
Đáng tiếc…… Cao Tiệm Li của Phì ca giống như một vật trang trí biết hát.
Tống Ý và Tạ Tinh Thùy rất ít dùng đội hình này, nhưng càng đánh càng ăn ý làm người ta bất ngờ. Marco Polo – Tạ Tinh Thùy mua được Tận thế*, sau đó lập tức bắt đầu làm dáng vẻ hận trời hận đất.
[*: Là một trang bị mạnh trong LoL, được bán với giá 2160 vàng.]
Đi rừng của TSL rất xuất sắc, nhưng đáng tiếc farm vàng và các phương diện khác lại kém không ít.
Chờ đến khi Tạ Tinh Thùy làm rừng của đối thủ giống sân sau nhà mình, trận đấu đã đến điểm cuối.
Hai mươi phút trôi qua, nhà chính TSL nổ mạnh, YD lấy được điểm đầu tiên hoàn hảo.
So sánh số liệu cuối cùng, ván này dame** của Marco Polo lên đến tận 35%.
[**: Sát thương.]
Bình luận viên nói: “Đã lâu không thấy Lưu Bang trên sân khấu, Thiên Vũ không hổ danh có bể anh hùng support! Ngay cả kiểu support này cũng chơi giỏi đến vậy!”
Bình luận viên B nói: “Điểm thú vị là phong cách của cô ấy và Lưu Bang của Cửu Thiên quả thật không giống nhau.”
“Điềm đạm hơn một chút có phải không?”
“Đúng rồi! Lưu Bang của Cửu Thiên luôn làm người khác kinh hồn bạt vía, cuối cùng vì sợ anh ấy quá mà bị đánh chết.”
“Nhưng anh ấy lại hay chạy trốn.”
“Đấy cũng là chiêu riêng của Cửu Thần.”
“Lưu Bang của Thiên Vũ thiên về support hơn, nhưng không thể không nói, cô ấy cho đồng đội một không gian phát huy rất tốt.”
“Cái gì cũng có lợi và hại, dù sao cũng là nam và nữ, tính tình cũng khác nhau. Đương nhiên rồi, đều là support hạng nhất cả!”
Ván thứ hai, huấn luyện viên vẫn muốn cho Tạ Tinh Thuỳ dùng Marco Polo, Tạ Tinh Thuỳ nói: “Đã đến lúc nên sửa lại thói quen này rồi, đỡ phải bị người ta cướp kịch bản.”
Thói quen mà anh nói đến chính là việc sẽ dùng lại anh hùng trong ván thắng trước.
Tống Ý góp lời: “Đây không phải là thói quen xấu đâu, xúc cảm rất quan trọng.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Không sao, Tôn Tẫn được thả ra rồi, Lấy Song Tôn đi.”
Huấn luyện viên: “OK.”
Ván thứ hai, Tạ Tinh Thùy còn hung hăng hơn ván thứ nhất. Marco Polo là anh hùng giai đoạn giữa, nhưng Tôn Thượng Hương là xạ thủ thiên về giai đoạn cuối, nhưng anh lại đánh giai đoạn trước rất xuất sắc!
Trận chung kết thi đấu hơn mười mấy phút.
Nhóm bình luận viên hô to: “Chúc mừng YD đã lấy được ván thứ hai toàn thắng!”
Các fan cũng khá vui vẻ, hô to khẩu hiệu của đội từng đợt từng đợt, hô to tên tuyển thủ mình yêu thích, reo hò vì giải mùa thu họ mơ ước đã bắt đầu.
Trận thi đấu này, Tạ Tinh Thuỳ hoàn toàn xứng với danh hiệu MVP, Phì ca hét lên: “Không cho tôi chút cơ hội biểu hiện nào hết trơn.”
Tạ Tinh Thùy tạt một gáo nước lạnh vào mặt anh ta: “Người thì không mập, tâm thì lại rất rộng.”
Phì ca nghĩ đến trận đấu tuần sau, tức khắc thu lại sắc mặt: “Phải chuẩn bị thật tốt để lên chiến trường, tuần sau có một trận ác liệt đó!”
Nhân viên công tác đến hỏi: “Ai trong các cậu đi nhận phỏng vấn vậy?”
Phì ca không thích vụ phỏng vấn này nhất, vội vàng xua tay: “Không đi đâu!”
Tạ Tinh Thùy hỏi Tống Ý: “Cô muốn đi không?”
Tống Ý liên tục lắc đầu, cô cũng không thích.
A Mãn và Quỷ Đăng cũng từ chối, Tạ Tinh Thùy nói: “Hôm qua tôi mới đi rồi, hôm nay muốn đổi người. Đến đây đi, rút thăm chọn người.”
Tống Ý: “!” Còn có cách này nữa sao.
Giám đốc Tiểu Bằng thật sự ôm tới một cái thùng rút thăm, lên tiếng trêu: “Thiên linh linh địa linh linh, xem xem hôm nay ai là em bé dễ thương.”
Tống Ý rút ra một lá thăm, trên đó viết: Em bé dễ thương.
Tống Ý: “……” Em bé dễ thương, một chữ cũng không nhầm……
Phì ca nói: “Ai da, vận khí của Thiên Thần tốt quá đi!”
Tống Ý hỏi: “Mọi người rút được cái gì thế?”
Tạ Tinh Thùy mở ra: Đại ma vương.
Bọn Phì ca cũng đưa ra: Người hầu nhỏ.
Ba người hầu nhỏ nhảy nhót mừng rõ.
Tống Ý rất ngây thơ: “Cái này có ý gì vậy?”
Giám đốc Tiểu Bằng giải thích: “Rút được đại ma vương thì phải mời mọi người một bữa, còn em bé dễ thương sẽ đi nhận phỏng vấn, người hầu nhỏ lăn đi ăn uống tuỳ thích!”
Tống Ý cảm thán: “Xem ra vận khí của tôi cũng không quá tệ.”
Tạ Tinh Thùy cười: “Mau đi đi, em bé dễ thương.”
Anh chỉ thêm một cái biệt danh vào câu, nhưng vào tai Tống Ý xong, cô cũng không biết sao tim lại đập nhanh hơn, giọng nói hay cũng phạm quy!
Vừa khéo người phỏng vấn hôm nay là Đào Đào, hai người thấy mặt đã nhìn nhau cười, vui không thể tả.
Tống Ý lên tiếng trước: “Nếu sớm biết là cậu thì mình đã không rút thăm rồi.”
Đào Đào trả lời: “Vừa rồi cậu không thấy mình sao?”
Tống Ý nói: “Mình ra phía sau sân khấu chuẩn bị chút.”
Hai người chưa nói được mấy câu, ngay sau đó máy quay chĩa vào, hai người các cô lập tức bắt đầu công việc.
Vốn là người quen nên đương nhiên Đào Đào sẽ không làm khó Tống Ý, mấy câu hỏi chỉ đề cập đến vấn đề trong trò chơi, câu trả lời của Tống Ý rất đáng để thưởng thức, bình luận bay bay trong livestream: “Đẹp đẹp đẹp, ai cũng tài năng, hai người đều là vợ của tôi ~~”
Lúc trở về hậu trường, Tống Ý đụng mặt với người bên CST.
Cô dừng chân, năm người CST cũng dừng lại, Tô Quang yên lặng nhìn cô, không nói câu nào.
Phong Dao chào hỏi cô: “Tiểu Tống……”
Khi đã cách xa nhau hơn một tháng, gặp lại những người này, trong lòng Tống Ý không hề dao động, rất yên ả.
Nếu không phải ngày thường không có chút thân thiết nào thì đã không có chuyện không cam lòng của một tháng trước.
Thời gian đích thực có thể xoá bỏ mọi thứ, đương nhiên cũng là vì cô không để ý anh ta nhiều như cô tưởng tượng.
Tống Ý không nói gì, chỉ nhã nhặn cười một cái rồi lập tức đi về phòng nghỉ của YD.
Sau khi về căn cứ, Tống Ý dọn dẹp một chút, thấy đồng hồ điểm mười giờ rưỡi thì chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, Tống Ý sợ ồn nên nhanh nhanh nghe điện thoại.
Giọng Đào Đào hoảng hốt khiếp sợ: “Tống Tống! Cậu có xem xem phát sóng trực tiếp trận tối hôm nay chưa??”
Tống Ý đáp lại: “Chưa xem, mà có chuyện gì thế?”
Đào Đào hít sâu: “Mình…… mình không không biết phải nói sao nữa, không chừng lát nữa trên mạng sẽ có video, cậu tự mình xem đi!
Tống Ý thật sự không đoán được đã xảy ra chuyện gì, cô tò mò đi tìm video đêm nay, phát hiện ra AFB thắng hiểm CST với tỉ số 2:1.
CST thua……
Tống Ý cảm thấy Cửu Thiên chắc chắn vẫn chưa lên sân khấu, nhìn xuống đội hình, quả nhiên vẫn là Tiểu Tranh support.
Nhìn thấy AFB, Tống Ý liền nhớ đến đôi mắt sáng ngời của cậu thiếu niên A Ly.
Khóe miệng cô nhoẻn lên, rất có hứng thú xem một lát, mãi đến khi xem đến đoạn phỏng vấn sau trận……
Tống Ý trợn to mắt, cuối cùng cũng hiểu vì sao muộn vậy mà Đào Đào vẫn gọi điện thoại cho cô.
Trên màn hình, A Ly cười lên giống như ánh mặt trời rực rỡ, giọng nói tràn đầy sức sống: “Tôi có một câu muốn nói, nhưng mà chỉ với một người.”