Tạ Tinh Thùy sinh ra đã rất đẹp, trong cái giới thi đấu điện tử chỉ toàn giá trị nhan sắc thấp này, anh sớm đã được mệnh danh là tuyển thủ “vốn nên ở giới giải trí nhưng bị trò chơi níu chân”.

Vóc dáng cao, thân hình đẹp, ngũ quan anh tuấn, cười một cái có thể khiến các chị em điêu đứng.

Có nhan sắc này thì chơi game làm gì, không bằng đi vào giới giải trí.

Tống Ý không phải mới ngày đầu biết Tạ Tinh Thùy. Cô từng nói với Đào Đào rằng nhìn khắp KPL, Tạ Tinh Thùy đã dùng chính sức lực của mình để nâng cao một ít giá trị nhan sắc của mấy thanh niên đó.

Chỉ có điều trên sân thi đấu, đồng phục của đội giống nhau, cái mọi người xem là thao tác và thành tích. Ai quan tâm bạn có bộ dạng thế nào, năng lực mới là cái đáng thể hiện.

Nhưng hiện tại anh mặc trên người bộ âu phục cầu kỳ (lịch lãm?), dáng người và khí chất đều thuộc loại hiếm có khó tìm, ngũ quan anh tuấn ở dưới ánh mặt trời vô cùng lóa mắt, như thể đã hấp thụ vô số ánh nắng vậy.

Anh nhìn Tống Ý đi xuống lầu, môi mỏng khẽ cong lên, phút chốc nụ cười ấy còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

“Buổi sáng tốt lành.”

Tống Ý ngây người mất một lúc lâu mới chầm chậm nói: “Chào…”

Tạ Tinh Thùy mở cửa xe cho cô: “Lên xe đi.”

Tống Ý ngồi vào ghế phụ mới dần dần lấy lại tinh thần.

Tạ Tinh Thùy hỏi cô: “Cô ăn sáng chưa?”

Tống Ý trả lời: “Tôi ăn rồi.”

“Tôi còn chưa ăn.” Tạ Tinh Thùy khẽ thở dài than phiền: “Câu lạc bộ đều nghỉ hết rồi, ngay cả dì giúp việc cũng về nhà.”

Không ai nấu cơm, cho nên chưa ăn.

Tống Ý theo bản năng nói: “Vậy anh đi ăn trước đi.”

Tạ Tinh Thùy làm vẻ tội nghiệp: “Tôi còn tưởng cô chưa ăn, định cùng cô đi, nhưng nếu cô ăn rồi thì thôi vậy.”

Tống Ý nào biết phía trước có bẫy, hết sức ngay thẳng nói: “Thời gian còn sớm, ăn xong rồi đến chỗ mua đồ vẫn kịp.”

Tạ Tinh Thùy lắc đầu: “Không ăn, một mình tôi cũng không biết ăn cái gì.”

Tống Ý nghiêm túc khuyên đội trưởng mới: “Bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tạ Tinh Thùy suy nghĩ rồi hỏi: “Buổi sáng cô ăn gì vậy?”

Tống Ý nhớ lại: “Cháo thịt trứng với trứng cuộn.”

Đôi mắt đen của Tạ Tinh Thùy sáng lên: “Cháo thịt trứng sao, còn không?”

Tống Ý thành thật đáp lại: “Vẫn còn.” Cô nấu hơn nửa nồi nhưng chỉ có một mình thì ăn không được nhiều lắm.

Tạ Tinh Thùy dừng lại một lát mới hỏi: “Tôi có thể ăn một chút không?”

Tống Ý còn chưa kịp nói, Tạ Tinh Thùy lại bồi thêm một câu: “Nếu bất tiện thì xem như tôi chưa nói gì.”

Một người đàn ông vào nhà phụ nữ đúng thật có chút bất tiện…nhưng mà Tống Ý không nghĩ quá nhiều. Thứ nhất, gần đây cô đã kí kết với YD, sau này thời gian ăn cơm với Tạ Tinh Thùy cũng nhiều; thứ hai là cô đã rất quen thuộc với Tạ Tinh Thùy, cùng là tuyển thủ trên sân thi đấu KPL, vừa là đối thủ vừa là bạn cho nên không để ý gì.



Tống Ý cười nói: “Anh không để ý thì lên ăn chút đi.”

Trong lòng Tạ Tinh Thùy càng thêm đắc ý nhưng trên mặt một chút cũng không biểu lộ ra, anh khách sáo trả lời: “Vậy làm phiền cô.”

Tạ Tinh Thùy đỗ xe xong Tống Ý dẫn anh lên lầu. Lúc đẩy cửa vào, Tạ Tinh Thùy bất động thanh sắc* mà nhìn khắp nơi đánh giá một phen.

(*bất động thanh sắc: không biểu hiện (cảm xúc) hay hành động gì cả)

Một căn hộ cực kì đơn giản, không có quá nhiều đồ trang trí đắt tiền nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp, giống như con người Tống Ý vậy. Xinh đẹp nhưng không phô trương, thông minh lại không ngạo mạn, làm anh yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Tạ Tinh Thùy mang theo tâm tình yêu ai yêu cả đường đi lối về bước vào phòng, càng nhìn càng thích, ngay cả chiếc điều khiển từ xa đặt trên bàn trà anh cũng thấy độc đáo, đáng yêu.

Tống Ý nói với ạnh: “Anh ngồi chờ một lát, tôi đi hâm nóng cháo.”

Tạ Tinh Thùy từ chối: “Không cần hâm nóng đâu, tôi chỉ ăn một chút thôi.”

Tống Ý phất tay: “Rất nhanh thôi, anh chờ chút.” Nói rồi cô lấy dây buộc tóc, đem mái tóc dài tùy tiện buộc thành đuôi ngựa.

Tạ Tinh Thùy ở ngay phía sau cô, liếc mắt một cái đã thấy được tấm lưng mảnh khảnh và cái gáy trắng ngần lộ ra khi cô buộc tóc lên……

Tạ Thần nhanh chóng quay đầu đi, mắt nhìn chằm chằm vào TV.

Rất nhanh sau đó, chén cháo nóng hổi được để lên bàn.

Tạ Tinh Thùy còn chưa ăn đã bị mùi hương này thu phục: “Thơm quá.”

Tống Ý giục anh: “Nhân lúc nó còn nóng anh mau ăn đi, để nguội thì không ngon nữa.”

Tạ Tinh Thùy cười nói: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”

Tống Ý trêu ghẹo anh: “Lấy lòng ông chủ mới trước cũng là chuyện nên làm mà.”

“Yên tâm.” Tạ Tinh Thùy nháy mắt với cô: “Về sau có tôi ở đây, đảm bảo cô ăn ngon uống ngọt.”

Tống Ý bị anh chọc bật cười.

“Đúng rồi, tôi đi làm trứng cuộn cho anh.” Tống Ý lại xoay người trở về phòng bếp.

Bốn chữ “Không cần phiền vậy” đã tới miệng rồi nhưng cuối cùng Tạ Tinh Thùy vẫn không dám nói ra.

Ngộ nhỡ nói ra rồi Tống Ý không làm cho anh thật thì phải làm sao?

Quá đáng tiếc!

Tống Ý vào phòng bếp, Tạ Tinh Thùy không ăn ngay mà lấy điện thoại ra chụp một cái, phải khoe trước đã.

“Đoán xem tôi ở đâu?”

An An An An An: “Quán cháo.”

Tạ Thần rụt rè đáp lại: “Là cháo Tống Ý tự tay nấu cho tôi đó.”



An An An An An: “Cậu cũng thật quá đáng, người ta đường đường là tuyển thủ của cậu, giờ còn phải nấu ăn sao?”

Tạ Tinh Thùy: “Sao có thể? Tôi ở nhà cô ấy, cô ấy làm bữa sáng cho tôi.”

An An An An An nhắn một hàng dấu chấm sau đó lại gửi thêm một câu: “Lão Tạ, cậu là cầm thú.”

Tạ Tinh Thùy: “…”

An An An An An gửi cho anh một loạt ảnh con khỉ bay lên trời và nổ tung thành pháo hoa. 

Tạ Tinh Thùy nói: “Không phải như cậu tưởng tượng đâu. Không nói nữa, tôi phải ăn rồi, không thì lát nữa cháo sẽ lạnh.”

Anh tắt điện thoại, cầm lấy muỗng, thấy hơi luyến tiếc khi ăn hết chén cháo này.

Tống Ý bưng trứng cuộn ra, đây là bữa sáng ngon nhất trong mấy năm qua của Tạ Tinh Thùy.

Ăn uống no đủ, bọn họ đến cửa hàng nội thất.

Trên đường đi hai người cũng không thấy nhàm chán, dù sao cũng có sở thích chung, chỉ cần thuận miệng nhắc đến là có thể nói rất nhiều.

Tới cửa hàng, cả hai cứ quang minh chính đại đi vào.

Tuy bọn họ cũng có chút danh tiếng, nhưng suy cho cùng giới thi đấu điện tử vẫn là một nơi nhỏ bé. Những chỗ như cửa hàng nội thất, từ trước đến nay người khá thưa thớt, không quá lo sợ gặp phải fans.

Thẳng tiến đến cửa hàng đầu tiên. Phong cách ở đây khá nữ tính, từ trắng, xanh da trời đến tím khoai môn, hình dáng vật dụng rất đẹp, chất liệu cũng tốt, vì vậy giá cả vô cùng đắt.

Tống Ý cho rằng Tạ Tinh Thùy muốn mua nội thất nên không hề nhìn đến phong cách công chúa.

Tạ Tinh Thùy mới đầu cũng không để ý nhưng người bán hàng của cửa hàng này cứ liếc nhìn bọn họ.

Bán nội thất thật ra rất mệt, quanh năm suốt tháng chẳng thấy ai cả, vô tình thấy thì cũng chỉ đi dạo chứ không mua.

Đặc biệt nội thất của cửa hàng này đắt muốn chết, đã ít khách nay lại càng ít hơn.

Nhưng hôm nay, người bán hàng vừa thấy Tạ Tinh Thùy và Tống Ý, đôi mắt lập tức phát sáng.

Có tiền nha!

Người đàn ông nhìn qua đã biết rất giàu có, một cặp vợ chồng trẻ đến mua nội thất, đích thị là khách sộp!

Người bán hàng vội vàng tung ra các chiêu trò bán hàng, câu đầu đó là: “Vào xem đi, nội thất của chúng tôi đặc biệt thích hợp với đôi vợ chồng mới cưới như anh!”

Tạ Tinh Thùy đột nhiên dừng lại.

Người bán hàng thấy có hi vọng, nhanh nhảu nói: “Anh đến xem thử đi, vợ của anh chắc chắn sẽ thích!”

Tống Ý đang muốn giải thích thì Tạ Tinh Thùy đã mở miệng trước, nghiêm túc cân nhắc: “Cửa hàng này có vẻ khá ổn đấy.”

——

Tác giả có lời muốn nói: 

Tống Ý: Không ngờ anh lại là Tạ Thần như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play