Cố Thành Viễn và Diệp Vân Ánh có thời gian ôn lại những kỉ niệm trước
kia, càng kể lại những hồi ức nhỏ cả hai lại cười thành tiếng, do mãi
trò chuyện nên cả hai không biết cuộc hội thoại vừa rồi đã bị Lục Tần
Phàm ở trên tầng nghe thấy cả.
Cũng là vì có chút băn khoăn và
khó chịu điều gì đó nên đã ra, cũng không ngờ là nhìn thấy cảnh cô và
người đàn ông khác trong chính căn nhà của mình, anh không quan tâm
nhưng lại muốn biết cuộc trò chuyện nên đã nán lại.
Không muốn nhìn cô nhưng lại có cảm giác bứt rứt điều gì đó mà không thể nói.
“Tiểu Ánh, em đừng chọc anh nữa!" Cố Thành Viễn thẹn thùng khi bị Diệp Vân Ánh trêu về thời mình đang còn mập.
“Được rồi em không chọc anh nữa!"
Diệp Vân Ánh nói vậy nhưng miệng vẫn cười, có vẻ nụ cười đó làm cho Cố Thành Viễn mê mẩn không thể rời mắt được, mát mắt say mê đó luôn nhìn vào nụ
cười rạng rỡ ánh mặt trăng của cô.
Cô thấy điều gì đấy
nên đã quay sang nhìn Cố Thành Viễn, bị cô nhìn anh còn không nhìn đi
chỗ khác mà còn nhìn say đắm hơn, Cố Thành Viễn đưa tay ra chỉnh lại tóc cho cô, lấy những cọng tóc còn ở trên má cô ra, sự ân cần đó làm cho
Lục Tần Phàm ở trên tầng nhìn thấy cũng cảm thấy bực bội.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, như hai mối tình đầu gặp nhau sau bao lâu xa cách vậy.
/ Khụ khụ / Lục Tần Phàm không nhìn được cảnh trước mắt nên đã ho lên một tiếng làm gián đoạn ánh nhìn của hai người.
“Hai người muốn tình tứ thì ra bên ngoài, ở đây ngáng mắt tôi!" Lục Tần Phàm bước xuống cầu thang ánh mắt ghét bỏ kèm sự lạnh lùng nói về phía hai
người.
“A Phàm, đây là người anh thời nhỏ của em, bọn em chỉ là đang nói về chuyện lúc nhỏ thôi!" Diệp Vân Ánh vội đứng dậy giải thích
“Tôi không quan tâm mấy người làm gì, chỉ cần đừng ở trước mặt tôi là được!" Lục Tần Phàm bình thản nói
“Anh xuống đúng lúc lắm, tôi đang muốn nói anh về việc anh để Tiểu Ánh ở phòng không có máy sưởi!" Cố Thành Viễn nói
Diệp Vân Ánh nghe Cố Thành Viễn nói thế vội kéo ống tay áo của anh ngăn anh không nói thêm.
“Nhà tôi, chuyện của tôi không liên quan gì đến anh cả, tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anh!"
“Tôi nói cho anh biết, tôi rất ghét loại người bỉ ổi chỉ biết nhìn phía
ngoài mà phán xét người khác!" Cố Thành Viễn không kém phần đã nói lại
“Anh ngậm miệng lại cho tôi, hôm nay tâm trạng tôi tốt không muốn đôi có!"
“ Được vậy để tôi xem ảnh và tình nhân của mình ở bên nhau được bao lâu!"
Cố Thành Viễn lần này chọc vào tổ kiến càng rồi, nghe câu vừa rồi hốc mắt
Lục Tần Phàm tỏ ra sát khí bước nhanh nắm lấy cổ áo của Cố Thành Viễn.
“Nếu anh chưa ngậm miệng lại, tôi nghe rằng khi tôi điên lên người chịu đòn thay anh e rằng sẽ là cô ta!"
“Anh dám làm gì em ấy tôi sẽ đập anh!" Cố Thành Viễn lên tiếng bảo vệ cô, dù mình có bị đánh cũng không để cô bị hành hạ bởi hạng người này.
“Anh thử xem tôi có làm không!"
Diệp Vân Ánh nhìn hai người như sắp lao vào nhau mà đánh vậy, cô sợ hãi
không muốn ai trong hai người bị thương đã vội đi lại mà can ngăn.
“A Viễn, anh mau về đi!"
“Em đi với anh, anh không thể để em ở bên hạng người chó không ra chó này được!" Cố Thành Viễn nắm lấy tay cô nhưng bị cô gạt ra
“Đây là nhà em, anh ấy là chồng em anh mau về đi!"
Cố Thành Viễn cũng không khiến cô phải dằn vặt nên đã chọn buông tay mà
xoay người ra về, khi đi không quên để lại không Lục Tần Phàm một cầu:
“Đừng để tôi thấy cô ấy phải khóc nếu không tự tay tôi sẽ đem cô ấy đi!"
Lục Tần Phàm trong thâm tâm cũng đang muốn trả lời lại: “Tôi cũng đang muốn anh đem cô ta đi đây! " Nhưng lại không mở lời
Chờ Cố Thành Viễn đi anh mới quay sang mà mắng cô: “ Không ngờ hạng người
dơ bẩn như cô lại có kẻ yêu đấy, đúng là ăn mày cũng có thể thành đại
gia!" Anh mắng một câu rồi rời đi, tiếng cười chế nhạo của anh vẫn vang
lên
_______
Hai ngày sau ông nội cùng Lục Đình Chính cũng đến thăm cô, đó cả hai đều có việc nên không thể đến khi cô xuất viện.
Ông nội từ khi bị anh trai cô trách móc về việc để chị cháu trai mình đánh
em gái trước mặt phóng viên, đã rất áy náy mà không dám đến gặp cô, cuộc hôn nhân này là do ông sắp đặt ông cũng nghĩ là cô sẽ được hạnh phúc
nhưng không ngờ là đã sai, Diệp Vân Ánh ở trong nhà Lục gia này còn đau
khổ hơn là ở chính nhà của mình.
Diệp Vân Ánh hôm nay lại phải
hầu hạ anh và Vương Bảo Châu ăn sáng, anh không bắt cô nấu mà để người
làm nấu nhưng lại bắt cô đích thân bưng lên hầu hạ nước và khăn cho anh
và tình nhân.
Người làm thầy thế cũng phải bất bình nhưng cũng
không thể nói, bởi chính họ cũng bị bắt nạt bởi tình nhân của anh trong
suốt hai ngày qua.
“A a…a!" Vương Bảo Châu bưng cốc nước lên đã vội thả ra, làm cốc nước rơi xuống đất bể ra
“Sao vậy em?" Lục Tần Phàm nhanh tay lấy khăn lau tay cho ả
“Nước nóng em không biết nên cầm vào, tay chắc bị bỏng rồi!"
Lục Tần Phàm nhìn tay tình nhân mình bị đỏ lên vội quay sang mắng cô: “
Diệp Vân Ánh, cô không biết lấy nước ấm sao? Không biết thử xem nó đã
nguội chưa? cô làm cho Tiểu Châu bị bỏng mới hả dạ sao?"
Chính
Vương Bảo Châu nói là lấy nước nóng sao bây giờ lại trách cô? Có mắng
thì anh cũng phải biết hỏi tại sao biết nước nóng rồi mà Vương Bảo Châu
vẫn cầm vào?
“ Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lặt những mảnh vỡ
lên đừng để sót lại, nếu để sót làm tiểu Châu dẫm phải tôi sẽ trả lại cô gấp mười!" Anh hét lên ra lệnh cho cô mà không để ý tình nhân ở bên
mình đang đắc ý nhìn về phía cô mà cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT