Diệp Vân Ánh đến khi tỉnh dậy đã là buổi sáng hôm sau, cô mơ màng nhìn lên trần phòng rồi nhìn xung quanh, cả một căn phòng màu trắng rất ít hoạ tiết.

Cô đang ở bệnh viện, tối qua cô ngất đi nên Diệp Bạch Vũ phải đem cô vào bệnh viện. Cả tối Diệp Bạch Vũ không rời đi mà thức trực bên cạnh cô. Anh không hiểu đứa em gái của mình trước giờ luôn khỏe mạnh, trước kia có bỏ đói cũng không bao giờ ngất hay bị sốt, bây giờ sao lại dễ ngất và sốt đến như vậy, trong người còn mang bệnh tật.

Diệp Bạch Vũ vừa thấy em gái tỉnh đã vội chạy lại chỉnh chiếc giường lên.

“Cảm ơn anh!'

“Diệp Vân Ánh, em phải nói rõ cho anh biết có phải em ở đó bị bọn họ bắt nạt nên mới dẫn đến như vậy không?" Diệp Bạch Vũ kéo ghế lại ngồi xuống nghiêm túc hỏi

“Nhà chồng đối xử với em rất tốt, anh không cần lo!" Cô một mực phủ định.

Nhìn đứa em gái của mình ngây thơ luôn bảo vệ người mình thương yêu, lòng Diệp Bạch Vũ lại xoắn lại.

“Em nói thật cho anh biết, chuyện hôm qua là thế nào? Em cứ nói anh hai sẽ bảo vệ em!"

Diệp Vân Ánh nhìn anh trai của mình nước mắt kìm nén đã chảy xuống hai gò má, cô không mất bình tĩnh mà khóc thật lớn, như tìm được chỗ để giải tỏa những tủi nhục và đau đớn mà mình phải giữ trong lòng.

“Anh…anh..!"

“Ngoan đừng khóc!"

“Anh biết không, em thật lòng yêu anh ấy nhưng em không hiểu tại sao anh ấy lại đối xử với em như vậy, hôm qua em không đẩy cô ta xuống hồ, là cô ta tự ngã để vu khống cho em…em không có đẩy!"

“Anh hai hiểu rồi, anh hai sẽ không để em phải chịu đựng những đau thương này nữa!"



______

Hôm nay trên các mặt báo, trang nhất báo là những hàng chữ to “ Con trai trưởng của Lục gia Lục Tần Phàm có nhân tình ở bên ngoài!", “ Lục tổng đánh vợ mình chỉ vì một người phụ nữ lạ!", “ Bữa tiệc mừng thôi bị phá bỏ bởi hai người phụ nữ!".... Và nhiều lời nói khác, bên cạnh những hàng chữ to là những bức ảnh được chọn lựa kỹ càng của bữa tiệc hôm qua tại hồ bơi.

“Mau đi tìm A Phàm về đây cho ta, nhanh lên!" Sáng sớm ông nội đã cập nhật tin tức sớm, rất tức giận khi các tờ báo chỉ để nói đến gia đình họ Lục

“Bố, bố bình tĩnh lại đi, con đã cho người đi chặn và gỡ các bài báo đăng như vậy xuống rồi!" Lục lão gia lên tiếng.

“Xem đứa con trai quý tử của hai người làm gì đến thanh danh nhà họ Lục, chỉ vì một người phụ nữ xưa lại đánh vợ mình ngay trước mặt bao nhiêu người, còn trước mặt cả báo trí, các người xem tôi có giận được không?" Ông nội tức giận hai mắt đã đỏ lên mà nói.

“Bố, chuyện đó sao tránh được bọn con, thằng bé làm vậy cũng là có nguyên nhân cả!"

Ý của Lục lão gia có khác gì đang nói cô là kẻ đáng bị đánh, đánh vì chuyện đã đẩy Vương Bảo Châu con dâu của họ xuống hồ.

“Hai anh chị xem mà dập tắt tin tức nếu tôi còn nhìn thấy thì hai người đừng trách tôi!" Ông nội đứng dậy rời đi.

_______

/ Bụp /

“Một lũ báo chí chỉ biết đưa tin!" Lục Tần Phàm tức giận khi nhìn tờ báo.

“A Phàm, em xin lỗi vì đã làm mất thanh danh nhà anh, tất cả đều là lỗi tại em!" Vương Bảo Châu lên tiếng nhận hết lỗi lầm về phía mình.



“Không phải lỗi của em, lỗi là ở chỗ Diệp Vân Ánh, anh sẽ cho người gỡ xuống em không cần phải lo!"

Lục Tần Phàm lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho thư ký của mình để giải quyết vấn đề này.

Vấn đề anh không cần biết trong chuyện này người đúng người sai là ai, chỉ cần biết những gì anh nhìn thấy là được, anh không cho phép những người khác nói xấu hay bôi nhọ về người phụ nữ của anh, có nói cũng phải nói người phụ nữ nhà Diệp gia kia đã làm sai, là người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của anh và Vương Bảo Châu.

Tại phòng bệnh của Diệp Vân Ánh, Cố Thành Viễn bây giờ cũng đã ở bên cạnh cô thay anh trai để chăm sóc cho cô.

Cố Thành Viễn khi nghe được tin tức về cô liền nhanh chóng gọi đến chỗ Diệp Bạch Vũ để xác nhận, nghe đó là sự thật và cô đang ở bệnh viện Cố Thành Viễn không còn quan tâm đến công việc trực tiếp lái xe đến bệnh viện nơi cô nằm.

“A Viễn, anh…anh xem em có phải là kẻ rất đáng ghét không?" Cô nhìn người anh thời nhỏ của mình nước mắt rưng rưng mà hỏi.

Nếu cô không đáng ghét, tại sao Lục Tần Phàm lại ghét cô đến như vậy? Trong suốt ba năm cũng chưa bao giờ xảy ra những chuyện như vậy, nếu không ghét cô tại sao lại đối xử với cô không bằng người phụ nữ bên ngoài!

Nghe câu hỏi của cô Cố Thành Viễn ngước mắt nhìn, anh đưa tay lau nước mắt đang chảy xuống má mà ân cần nói:

“Em là cô bé rất tốt bụng, là cô bé dịu hiền gần gũi nhất mà anh từng gặp, sao lại đáng ghét được!"

“Anh lừa em…rõ ràng em rất đáng ghét…em rất đáng ghét nên A Phàm mới ghét em, mới bảo em muốn hại chết Vương Bảo Châu…!" Diệp Vân Ánh khi nãy vừa khóc bên Diệp Bạch Vũ bây giờ lại khóc trước mặt người anh thời nhỏ xem ra cô vẫn không thể giải tỏa được nỗi đau trong lòng.

“Đừng khóc, em không đáng ghét, kẻ đáng ghét là kẻ không biết giữ lấy em mới phải!"

Một người phụ nữ hiền lành, biết trước biết sau một lòng vì người thương vậy mà không nhận lại được sự đối xử tốt, kẻ đó mới là kẻ đáng ghét!

Đáng ghét bởi làm cho người phụ nữ yêu mình phải đau, đáng ghét bởi không biết tôn trọng người vợ của mình…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play