Trở về nước, Quản gia Trần đến đón họ.

Nhiễm Cấm nói trước đi biệt thự Trì gia, đưa Trì Ngộ về nhà.

"Đi đến căn hộ của Cô Nhiễm trước." Trì Ngộ nói với Trần quản gia.

Trần quản gia muốn khởi động xe, nghe được hai điểm đến, nhất thời cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.

Ông quay đầu lại, mỉm cười với hai vị đại tiểu thư phía sau —— hai vị ngài quyết định trước ta lại nhúc nhích.

"Tại sao lại đến căn hộ của tôi trước?" Nhiễm Cấm hỏi Trì Ngộ: "Từ sân bay đến Trì gia càng gần a. ”

Đầu tiên đến Trì gia rồi lại đến căn hộ, rõ ràng chính là một con đường thuận lợi hơn.

Trì Ngộ ánh mắt chuyển xuống, rơi vào cái chân không tự nhiên nhếch lên phía trước.

"Chị không mời người giúp việc đi."

"Ừm..."

"Không ai chăm sóc, chân của chị như thế này, làm thế nào để chị sống?"

Ý tứ trong lời nói Trì Ngộ không chỉ là muốn đưa nàng trở về, còn phải lưu lại chiếu cố nàng.

"Không thành vấn đề, tôi có thể." Nhiễm Cấm nói rất chắc chắn: "Chỉ là một chân hơi bất tiện mà thôi, không phải còn có nạng sao? Tôi ở nhà bất quá chính là một ít sinh hoạt hàng ngày mà thôi, lại không làm môn thể thao khó khăn gì, thật sự..."

"Chú Trần, lái xe đi, đến căn hộ của cô Nhiễm." Trì ngộ không nói nhiều với nàng, trực tiếp hạ lệnh.

Nhiễm Cấm còn muốn nói gì nữa, Trì Ngộ đoạt trước một bước nói:

"Có phải trong khoảng thời gian này em chăm sóc không tốt không? Được chứ, em quay đầu lại và để dì Tô đi qua, hay là chi muốn thuê lại một người chăm sóc có khả năng? ”

Nhiễm Cấm: "..."

Không có biện pháp, Nhiễm Cấm căn bản không nói được Trì Ngộ, chỉ có thể nghe cô.

Hơn nữa... Trì Ngộ chủ động đi chiếu cố chuyện của nàng, bản thân liền làm cho nàng âm thầm khao khát, khó có thể cự tuyệt.

Trong lúc Nhiễm Cấm vẫn đang suy nghĩ, Trần quản gia từ trong im lặng này nhận được tin tức chính xác, lái xe đến căn hộ của Nhiễm Cấm.

Đến căn hộ, Trì Ngộ cũng không nói nhiều với Nhiễm Cấm, trực tiếp nâng nàng lên lầu, quay đầu lại nói với Trần quản gia:

"Chú Trần, giúp con mang hành lý lên."

“Thật là tùy tiện!”

Sau khi mang tất cả hành lý của các nàng lên, sau khi đặt lại, Trần quản gia liền rời đi.

Căn hộ này đã từng đến, Nhiễm Cấm cũng biết cô đã từng đến.

Căn hộ so với biệt thự Trì gia rất nhỏ gọn, diện tích không lớn, một phòng ngủ một phòng ngủ một vệ sinh, cộng thêm một phòng thay đồ cùng thư phòng, chính là toàn bộ của nó.

Lần trước Trì Ngộ là lén mượn quyền hạn của chị cô, dưới tình huống chủ nhân không biết lén lút lẻn vào.

Khi đó Trì Ngộ mang theo phẫn nộ đã vạch trần tất cả chân tướng, mang theo quyết tuyệt muốn Nhiễm Cấm rơi vào vực sâu thống khổ.

Mà bây giờ khi trở lại đây, cư nhiên là vì chiếu cố "cừu nhân" lúc trước một lòng muốn đánh chết.

Trì Ngộ một lần nữa đứng trên hành lang đầy tranh sơn dầu và hóa thạch, tâm trạng phức tạp.

Nhiễm Cấm biết không nên để trì ngộ lên, biết nên giữ khoảng cách.

Nhưng khi Trì Ngộ lôi kéo nàng lên lầu, nàng phát hiện mình không mượn rượu, căn bản không có năng lực kháng cự Trì Ngộ.

Lúc này Trì Ngộ đang đứng trong phòng khách của nhà nàng, quan sát chi tiết về cuộc sống của nàng, mấy ngày sau đều phải ở lại đây.

Trì Ngộ bước vào cuộc sống của nàng, làm cho Nhiễm Cấm khẩn trương.

"Uống nước ép đào sao?" Nhiễm Cấm âm thầm điều chỉnh tâm tính, mình dựng gậy đi tới trước tủ lạnh, cầm lon nước đào đi ra.

"Cám ơn..." Trì Ngộ nhìn một chút, nước đào này vẫn là hãng hiệu cô uống từ nhỏ đến lớn.

Sau đó uống nước ép đào và hỏi cô: "Tại sao chị thích hóa thạch?" ”

Trước kia chỉ biết nàng thích, nhưng cho tới bây giờ chưa từng hỏi nàng vì sao lại thích.

Nhiễm Cấm không nghĩ tới Trì Ngộ sẽ hứng thú với sở thích của nàng.

Căn hộ này là môi trường sống của Nhiễn Cấm và rất ít người biết đến.

Lộ Tư Kình mỗi lần đều chỉ đi xuống lầu, Nhiễm Cấm chưa từng mời cô.

Trì Lý là tới đây, chẳng qua nàng đối với nơi này hết thảy đều không có hứng thú, chỉ có thể tới lấy đồ hoặc làm chút việc, ngẫu nhiên dừng lại.

Nhiễm Cấm không có bạn bè, nàng cũng không muốn kết bạn gì.

Cho đến nay, đây là lần đầu tiên ai đó bước vào cuộc sống thực của nàng.

Người này cư nhiên vẫn là Trì Ngộ.

"Bởi vì hóa thạch là di tích của cuộc sống, ghi lại nguồn gốc của cuộc sống và con đường mà nó đã đi qua trong suốt cuộc đời của nó." Nhiễm Cấm chống nạng, đứng bên cạnh Trì Ngộ, nhìn mảnh hóa thạch hạt nhân ngoài đá cúc yêu thích của nàng, có chút che giấu dục vọng đối với Trì Ngộ nghiêng người, "Vô luận chúng tiêu vong bao lâu, dấu vết từ sinh đến chết đều tập trung trong hóa thạch. ”

Trì Ngộ nhìn Nhiễm Cấm mắt không chớp mắt nhìn mảnh hóa thạch, phảng phất một lần nữa nhìn thấy tương lai của năng lượng mới trên đài chủ tịch vạn người chú ý kia thuộc về tập đoàn Trì thị.

"Chân thật." Trong mắt Nhiễm Cấm có ánh sáng, cơ hồ không chớp mắt, "Hóa thạch khiến ta mê hoặc nhất chính là nó ngưng tụ bộ dáng chân thật nhất của sinh mệnh. ”

Đối với cô vô cùng ôn nhu săn sóc Nhiễm Cấm, chỉ cần một câu nói của cô sẽ xoay quanh mình, thỉnh thoảng đưa sự chú ý vào chuyện khác, khi đối với chuyện khác si mê, có chút xa lạ mà đặc biệt.

Trì Ngộ tò mò: "Tại sao chị chỉ thu thập các mảnh vỡ, không phải hóa thạch chính nó? Ngay cả khi hóa thạch không được bảo quản tốt, bây giờ có rất nhiều bản in trực tiếp bằng 3D, thậm chí là mô hình mô phỏng, tại sao chị không thu thập những, không phải là lập thể thực tế hơn? ”

Không nghĩ rằng Nhiễm Cấm nói: "Tôi chỉ muốn để lại dấu vết của cuộc sống, không thực sự muốn có chúng." ”

Những lời của Nhiễm Cấm dường như có một số biểu tượng, giống như sự cống hiến của cô cho các bộ phim hóa thạch.

Chỉ là khi đó Trì Ngộ nghe vào trong tai, cũng để ở trong lòng xoay vài khúc cua, lại không thể chân chính lý giải.

Dù sao Nhiễm Cấm đã trải qua, giờ phút này gánh vác, vượt qua Trì Ngộ suy nghĩ quá nhiều.

Nhiễm Cấm đưa Trì Ngộ gặp phải thế giới chưa từng nghĩ tới đi tới, trong lòng ẩn chứa nỗi đau mà người bình thường vĩnh viễn không thể hiểu được.

.

Căn hộ chỉ có một phòng ngủ, một giường đơn, Nhiễm Cấm nhường chỗ cho Trì Ngộ, nàng tự mình đi ngủ trên ghế sofa.

Nếu không tính đến Nhiễm Cấm lớn hơn cô, Trì Ngộ hận không thể điểm vào đầu nàng: "Em đến để chăm sóc bệnh nhân, để cho một bệnh nhân ngủ trên ghế sofa là gì? ”

Trì Ngộ đương nhiên không chịu, sau khi nhét Nhiễm Cấm vào phòng ngủ trực tiếp chiếm lấy sô pha trong phòng khách, đuổi Nhiễm Cấm nhanh chóng đi ngủ.

Vốn khí lực cũng không bằng Trì Ngộ, lại bởi vì chân Nhiễm Cấm không tiện càng không có cách nào khác, không có Trì Ngộ hỗ trợ, nàng xuống giường đích xác không thuận tiện lắm, chỉ có thể tạm thời như vậy.

Ngày hôm sau Nhiễm Cấm vừa tỉnh, Trì Ngộ cũng tỉnh, lại gõ cửa hỏi nàng có muốn rời giường hay không.

"Em đi vào nhé." Trì Ngộ ở cửa hỏi một câu.

"Ừm..." Nhiễm Cấm ôm gối xoay người, nửa ngày mới mơ hồ đáp một chút.

Không biết có phải là bởi vì Trì Ngộ hay không, tối hôm qua Nhiễm Cấm ngủ rất vững chắc, không có mất ngủ, ngay cả chênh lệch thời gian cũng không cần điều chỉnh, trực tiếp ngủ đến bình minh.

Điều này là rất hiếm đối với cnàng ấy, người đã rất khó ngủ.

Nàng rất ít khi tỉnh lại cảm thấy ánh mắt không chua xót, cả người không đau, tối hôm qua nàng rất nhanh đã ngủ, còn có một chút giấc mộng vui vẻ, nhẹ nhàng thoải mái ngủ đến sáng nay.

Bởi vì quá thoải mái, có chút tham luyến An Dật trong mộng, sau khi Trì Ngộ tiến vào, Nhiễm Cấm còn bị buồn ngủ bao bọc, nửa mở mắt.

"Không ngủ ngon?" Trì Ngộ đi đến bên giường nàng, muốn ôm nàng từ trên giường lên.

"Không phải a..." Nhiễm Cấm luôn luôn thần kinh căng thẳng lúc này thanh âm nói chuyện đều nhẹ, giọng mũi có chút nặng.

Trì Ngộ ôm lấy eo nàng, xúc cảm bị ôm lấy khiến Nhiễm Cấm nhanh chóng tỉnh dậy, lập tức tự mình chống đỡ: "Bản thân tôi có thể đứng dậy. ”

"Đừng làm mạnh." Trì Ngộ không buông nàng ra, ngược lại ôm nàng càng chặt hơn, chống đỡ tư thế đứng lên của nàng: "Em ôm chị không phải ôm vững chắc sao? Nếu chị có thể đứng tốt mà không bị ngã xuống, chị chỉ cần phát triển xương tốt hơn không thể chịu đựng được chị làm như vậy. ”

Nhiễm Cấm ở trong lòng cô không dễ nói gì nữa, cùng Trì Ngộ cố gắng đứng lên.

Trì Ngộ vừa đưa tay liền lấy được nạng tựa vào tường, càng cảm thấy phòng ngủ này nhỏ đến đáng thương.

"Tại sao không mua một căn hộ lớn hơn?" Trì ngộ nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ cũng không phải cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, tầm nhìn không

"Không cần mua lớn, quá lớn tôi không quen." Nhiễm Cấm mang nạng tới đây.

Lời nói của Nhiễm Cấm khiến Trì Ngộ nghĩ đến sự phân cách nhỏ trong phòng thay đồ phòng ngủ của tỷ tỷ.

Nó thực sự nhỏ.

Tôi không thích ngôi nhà lớn... Chẳng lẽ Nhiễm Cấm là thói quen ở lại cái ngăn nhỏ kia?

Tuy nhiên, cha của Nhiễm Cấm không phải là một nhà lãnh đạo sản xuất nổi tiếng?

Cho dù sau này nàng cùng trong nhà bởi vì nguyên nhân không rõ nguyên nhân mà bẻ gãy, ở bên ngoài lang thang một thời gian rất dài, thế nhưng, rất nhiều thói quen đều là từ nhỏ dưỡng thành, nàng làm sao có thể ở không quen với căn nhà lớn đây?

Nhiễm Cấm tự mình đi vào nhà bếp, hỏi Trì Ngộ: "Em muốn ăn gì cho bữa sáng?" ”

Trì Ngộ đuổi theo, khuyên nàng trở về: "Chị hãy nghỉ ngơi được không? Em đến đây để chăm sóc chị, không gây rắc rối cho chị. Nói đi, em sẽ làm bất cứ điều gì chị muốn. Nếu chi thực sự muốn hoạt động, chị hãy đi đánh răng và rửa mặt, chờ đợi cho đến khi em làm xong chị chỉ có thể ăn. ”

Nhiễm Cấm còn muốn nói gì nữa, Trì Ngộ đứng thẳng người, một mét bảy lăm cô so với Nhiễm Cấm một sáu tám cao hơn một đoạn, mặc dù tuổi tác có chút bất lợi, nhưng dựa vào chênh lệch về chiều cao và trình độ sức khỏe, Trì Ngộ khí thế toàn bộ mở ra:

"Chị Nhiễm, chị nói sau chị muốn trực tiếp ôm chị ra ngoài."

Nhiễm Cấm: "..."

Chạy trốn ngay lập tức.

Trước kia Trì Ngộ mười ngón tay không dính dương xuân thủy, ngoại trừ bản thân nhà bếp, thức ăn gì cũng không nấu chín.

Cô biết đó là bởi vì cô đã không tập trung vào việc nấu ăn.

Phàm là cô muốn dành tâm tư học cái gì đó, rất nhanh có thể học được.

Vào buổi sáng, cô sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Nhiễm Cấm, và sau khi ăn sáng, cô hỏi nàng muốn làm gì.

Nàng muốn đọc một cuốn sách để chuẩn bị một cuốn sách cho nàng ấy, và nếu nàng ấy muốn kiểm tra công việc của mình, nành ấy sẽ giúp cô ấy lấy máy tính bảng và máy tính xách tay của mình.

Sau khi sắp xếp nhu cầu của Nhiễm Cấm, Trì Ngộ sẽ đến công ty một chuyến, sẽ xử lý tốt mọi chuyện phải xử lý.

Buổi trưa kịp trở về giúp nàng nấu cơm, không kịp liền hỏi màng muốn ăn gì, trên đường trở về mang theo.

Nói chung, Nhiễm Cấm ăn cơm này không theo đuổi, thường nói một câu là: "Tiểu Ngộ, em muốn ăn cái gì tôi theo em ăn cùng nhau." ”

Trì Ngộ ngẫm lại, cũng đúng, dù sao cựu trợ lý Tiểu Trương cho Trì Ngộ cái trong tờ lệnh Excel, Nhiễm Cấm tất cả đồ ăn thích ăn đều đưa cho Trì Ngộ.

"Vậy em mang cung bạo gà đinh cùng ngưu hà xào khô trở về được không? Đó là nhà hàng Trung Quốc ở tầng dưới của công ty. ”

"Có thể a." Khi Nhiễm Cấm nói chuyện với cô, thanh âm vĩnh viễn mềm nhũn.

Luôn luôn sợ phiền toái Trì Ngộ, trong nhà hàng Trung Quốc chờ đợi để mang đi, không có một chút phiền não, sẵn sàng đứng ở đây chờ đợi.

Căn hộ này rất thuận tiện, cách công ty rất gần, cô qua lại cũng nhanh.

Chỉ là, ngoại trừ nhỏ ra còn có một điểm, chính là hầu như không có gương. Tìm khắp căn phòng, chỉ có góc phòng tắm có một tấm gương nhỏ đến không thể nhỏ hơn, chiếu ra nửa gương mặt.

Thói quen của Nhiễm Cấm thật sự khiến người ta suy nghĩ không thấu.

Đối với những người như Trì Ngộ ở khắp mọi nơi không thể tách rời khỏi gương, thực sự rất phiền phức, phải tự mình mua một mặt.

Vào những ngày Trì Ngộ ở đây, Nhiễm Cấm tận hưởng giấc ngủ chất lượng cao hơn bao giờ hết.

Mặc dù một người ở trong phòng ngủ, một người ở trong phòng khách, vẫn làm cho Nhiễm Cấm Chia có cảm giác an toàn.

Nhưng Nhiễm Cấm nhìn Trì Ngộ ngủ trên sô pha vẫn rất đau lòng, mời bác sĩ tới cửa giúp nàng hồi phục, rất nhanh, Nhiễm Cấm có thể tự mình đi bộ.

Mặc dù có chút không nỡ, nhưng nàng càng không muốn gặp phải ghế sofa.

"Tôi đã không cần nạng, có thể tự mình đi bộ, em đừng ngủ trên sô pha nữa, về nhà ngủ ngon một giấc đi."

Cho rằng Trì Ngộ sẽ như trút được gánh nặng, không nghĩ tới nàng hơi ngẩn ra, một tia cảm xúc mất mát không che giấu.

"Được." Trì Ngộ nói, "Vậy thì em sẽ không làm phiền nữa. ”

Nhiễm Cấm: "..."

Trì Ngộ nói đi liền đi, Nhiễm Cấm cũng không mặt giữ lại.

Chờ một giờ sau khi gặp nhau, Nhiễm cấm gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô về nhà không.

Cô trả lời rất nhanh, nhưng chỉ có hai từ

【Đến nơi】

Ngay cả dấu chấm câu cũng không có.

Tiểu Ngộ tức giận à?

Nhiễm Cấm: "..."

Hối hận dùng điện thoại di động gõ trán.

Cũng được rồi, Nhiễm Cấm ngồi xuống sô pha, gần đây đích xác quá thân mật một chút, đây là điều nàng khát vọng, nhưng không phải nàng muốn.

.

Buổi trưa hôm nay không ở căn hộ của Nhiễm Cấm quan tâm đến bữa trưa của nàng, Trì Ngộ không có việc gì một thân nhẹ nhàng, hẹn Tề Đồng, hai người đến nhà hàng Trung Quốc ở tòa nhà U.P ăn cơm.

"Coi như là gặp người sống rồi." Tề Đồng đến nước cũng không uống một ngụm liền bắt đầu cảm thán: "Lúc trước cậu không nói một tiếng liền bay ra nước ngoài, không thấy người rất bình thường, sao sau khi trở về còn không vớt được người của cậu chứ? Cậu đã làm gì trong khoảng thời gian này? ”

Trì Ngộ đem nước chanh đưa đến trước mặt Tề Đồng, ý bảo cô thở hổn hển.

Tề Đồng một mạch uống xong một ly nước, trì ngộ mới chậm rãi nói: "Nhiễm Cấm vì cứu mình bị thương nặng như vậy, trong khoảng thời gian này mình đương nhiên là đang chiếu cố cô ấy. ”

Tề Đồng buông ly xuống, cẩn thận quan sát Trì Ngộ.

"Tại sao?"

"Chiếu cố bệnh nhân rất mệt mỏi đi." Tề Đồng trong lời nói có lời.

Trì Ngộ hoàn toàn không thèm để ý, tâm tư tựa hồ có một bộ lạc không biết rơi ở đâu, không có toàn bộ ở đây: "Được rồi, dù sao lúc ấy cô ấy va chạm có thể sống sót đã vô cùng may mắn, hai tay và chân đều bị thương, hôm qua mới có thể thoát khỏi nạng đi bộ một mình. ”

Tề Đồng càng tò mò hơn: "Vậy chúng ta gặp tỷ sao nhìn qua một chút cũng không mệt mỏi, còn hồng quang đầy mặt. ”

Trì Ngộ: "..."

"Cậu cùng chị dâu cậu, không, tiền nhiệm chị dâu, tháng này sớm chiều đối diện, không phát sinh chút gì sao?"

Tề Đồng rốt cuộc xuất thân chuyên nghiệp ăn dưa hấu, chuyện gì cũng không giấu được ánh mắt của cô.

Trì Ngộ nói sự thật: "Điều đó không có." ”

Tề Đồng không tin: "Làm sao có thể, lúc trước cậu hận cô ấy như vậy, đừng nói là chiếu cố cô ấy, không thừa dịp cô ấy bị bệnh muốn mạng cô ấy là không sai, hiện tại lại muốn chiếu cố cô ấy. ”

Trì Ngộ nói cho cô suy nghĩ của mình, liệt kê tất cả những gì cô nghĩ gần đây.

Tề Đồng nghe xong cũng cảm thấy rất có đạo lý: "Cũng đúng, nếu Nhiễm Cấm thật sự là hung thủ mà nói, vì sao còn phải đem tập đoàn Trì thị đã đến tay trả lại cho cậu nhỉ, càng sẽ không bỏ thân cứu cậu cái kháng cự lớn này. ”

"Điểm quan trọng nhất." Trì Ngộ khi nói những lời này, nhìn sang bên cạnh một vòng, thấp giọng nói: "Chúng ta là sau khi điều tra được chuyện về Chu Vũ xảy ra chuyện, mình ở nước ngoài ngươi ở trong nước, đồng thời gặp phải tai nạn xe hơi, nào có chuyện trùng hợp như vậy, nhất định là bởi vì tra được manh mối vô cùng mẫn cảm. Lúc ấy Nhiễm Cấm đột nhiên xuất hiện trên đường đi đài quan sát, cô ấy nói là đến thành phố A đi công tác, vừa vặn đến tìm mình gặp phải, là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng không khỏi cũng quá trùng hợp một chút. ”

"Cậu nói, Nhiễm Cấm nhận được tin tức có người muốn đối với cậu bất lợi, ngàn dặm xa xôi bay đi bảo vệ cậu?"

Nói xong câu này, Tề Đồng đều bị Nhiễm Cấm một mảnh thật lòng cảm động.

"Cũng không phải tất cả." Trì Ngộ nói.

Tề Đồng: "A? ”

"Cô ấy có một đứa con gái ở nước ngoài, cô ấy đến thăm con gái mình."

"Con gái??"

"Cũng không tính là nữ nhi đi, không phải là con ruột của nàng."

"Chị Trì Ngộ, chị nói chuyện có thể nói xong một lần được không? Làm tôi sợ chết. "Tề Đồng cầm lấy nước chậm gặp, uống một ngụm áp lực kinh hãi.

Trì Ngộ nói: "Là chị gái mình sinh ra."

Tề Đồng thiếu chút nữa phun ra.

"Cái gì!? Khi nào chị gái cậu có con? Sao không bao giờ nghe cậu nói vậy? ”

"Đừng nói cậu, bản thân mình cũng chưa từng nghe nói qua."

"Cái này... Đứa bé bao nhiêu tuổi? Chị gái cậu và Nhiễm Cấm sinh? Không đúng, có thể sinh được không, hai người bọn họ đều là nữ. ”

"Hơn ba tuổi, là chị mình và người khác sinh ra, không có quan hệ quá lớn với Nhiễm Cấm, nghe ý tứ trong lời nói của Nhiễm Cấm, hẳn là cô ấy thay chị mình chiếu cố đứa nhỏ này."

Hai mắt Tề Đồng trống rỗng: "Hơn ba tuổi... Thế giới của những người giàu có như cậu, mối quan hệ thực sự hỗn loạn. ”

Cho dù là lão giả ăn dưa hấu, nghe được tin tức rung động như vậy, vẫn làm cho nàng có chút khó tiêu.

Trì Ngộ giơ tay gõ đầu cô một cái: "Ít may mắn khi gặp họa. ”

Tề Đồng sờ đầu bĩu môi, nhớ lại một chút dưa ngọt ngào này, cảm thán: "Nhiễm Cấm đối với chị cậu thật sự là không có gì để nói a, hai người bọn họ đều chia tay, chị cậu cũng không còn ở đây nữa, cô ấy còn đi chiếu cố hài tử của chị cậu. Này, cậu biết gì không, không đúng, cậu nói đứa bé đó sống ở thành phố A, và cách cậu cũng không xa, tại sao lại giấu cậu? Hai người bọn họ trước đây ở trong nước, để cho cậu thỉnh thoảng đi chiếu cố một chút không thuận tiện hơn hai người bọn họ bay hơn mười tiếng đồng thời? Hơn nữa quan hệ giữa hai chị em còn tốt như vậy, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, phải không? ”

Sau khi nói xong, Tề Đồng lại nhận ra một điểm nghi ngờ khác: "Cũng không đúng, vì sao lại để đứa nhỏ ở nước ngoài? Không phải chị gái cậu sống ở trong nước quanh năm sao? ”

Cô ngay lập tức lấy ra máy tính bảng: "Có, mình nhớ chính mình. Mình đã kiểm tra tất cả hành trình của chị cậu trong những năm gần đây, cô ấy bay trên toàn thế giới, nhưng trong hành trình có thể tra được, thời gian đi công tác dài nhất ở nước ngoài là ba mươi bốn ngày, thời gian biến mất không thể kiểm tra khác cũng chỉ có sáu mươi năm ngày. Làm sao cô ấy có thời gian để có con? ”

Đối với lời nói của Tề Đồng, trì ngộ một chút cũng không kinh ngạc: "Mình cũng nghĩ đến điểm này. Đứa trẻ này có thể không được sinh ra bởi chị gái mình. Thế nhưng, bộ dạng của nàng lại giống như chị mình khi còn bé..."

Tề Đồng hỏi: "... Không phải là thay thế, phải không? ”

Trì Ngộ trừng mắt nhìn cô: "Chị gái mình sẽ không đi thay thế, trước đây cô ấy đã tài trợ cho một tổ chức chống mang thai hộ."

"Ừm..." Đầu óc Tề Đồng chuyển động ở tốc độ cao: "Đứa nhỏ tên Nại Nại kia không đón về nước khẳng định không phải vì bệnh tật, có lẽ, là bởi vì cô ấy không thể bại lộ ở trong nước. Và không cho cậu biết, bởi vì cậu không thể biết. Có điều gì mà cậu không thể biết không? Những hậu quả tiêu cực của sự hiện diện của Nại Nại sẽ làm cho cậu. ”

Lời nói của cô khiến hai người rơi vào trầm tư.

"Mình đã yêu cầu bạn bè của mình ở nước ngoài giúp mình kiểm tra hồ sơ của đứa trẻ này." Trì Ngộ nhìn lối đi dạo trung tâm thương mại ngoài cửa sổ rơi xuống đất, ánh mắt có chút trầm xuống, "Mình có loại cảm giác, đứa nhỏ này cùng chị gái mình qua đời cũng có liên hệ ngàn vạn lần, giống như sau khi nàng qua đời, tất cả chuyện mới mẻ mình biết đều giống nhau. ”

Từ tất cả những manh mối trước đó mà xem, giữa Nhiễm Cấm và chị cô dường như không ân ái như người ngoài nhìn thấy, có thể ngay từ đầu là quan hệ yêu đương giả.

Vậy tại sao Nhiễm Cấm lại đeo đồng hồ của chị gái gửi cho nàng ấy? Chỉ vì lười biếng để thay thế?

Nhưng đồng hồ là đồ trang sức thân mật mang theo bên mình, ai muốn đeo một món quà từ một người không thích?

Huống chi, nàng và chị cô đã chia tay, vì sao còn phải ngàn dặm xa xôi đi chiếu cố "nữ nhi" của chị cô?

Nhiễm Cấm cùng Nại Nại ở chung, Trì Ngộ toàn bộ quá trình đều nhìn thấy trong mắt, một chút cũng không có lệ.

Thậm chí có thể nói là vô số, ôn nhu che chở.

Không giống như chỉ được chị gái ủy quyền, bộ dáng bất đắc định.

Trì Ngộ nghĩ, có lẽ nàng và Nại Nại lúc trước đã ở chung, sinh ra tình cảm, cho nên mới nguyện ý sau khi chị cô qua đời tiếp tục chiếu cố.

Trở lại lúc trước Nhiễm Cấm đột nhiên xuất hiện trên đường cao tốc Bàn Sơn cứu mạng cô một mạng.

Trước khi Nại Nại ngoài ý muốn xuất hiện, Nhiễm Cấm nói đến thành phố A là vì đi công tác, Trì Ngộ suy đoán nàng hẳn là không phải đi công tác, mà là đến thành phố A thăm Nại Nại.

Có lẽ chị cô chết quá đột ngột, Nại Nại còn không biết, hơn nữa bởi vì chuyện vặt vãnh quấn thân, Nhiễm Cấm có một thời gian không thấy Nại Nại, lần này là chuyên môn đi trấn an Nại Nại.

Nàng xuất hiện ở đường cao tốc Bàn Sơn, chuyện này nếu nói là trùng hợp, Trì Ngộ không có khả năng tin tưởng.

Nhiễm Cấm nhất định là dò xét được nội tình, cố ý đến cứu người, mới có thể ở trên đường Bàn Sơn dùng tốc độ cao chuẩn xác đâm xe truy kích Trì Ngộ xuống vách núi.

Muốn đối với người Trì Ngộ bất lợi, nhất định là không muốn để Trì Ngộ tra được chân tướng, nhất định là muốn che giấu nội tình tử vong của chị cô, điều này ngược lại kiên định Chu Vũ dị thường cùng chị cô tử vong có liên quan.

Mà đứng ở đối diện, Nhiễm Cấm bảo vệ được Trì Ngộ, ít nhất trong chuyện t Trì Ngộ sinh tử, cùng người phía sau là trái.

Trì Ngộ vừa nghĩ, vừa ghi lại những nghi ngờ và suy nghĩ hiện tại vào điện thoại di động.

Lúc đánh máy, cô hỏi Tề Đồng: "Lúc trước cậu không phải nói bị xe tông một chút sao, bong gân đầu gối, bây giờ thế nào rồi? ”

"Sớm là tốt rồi." Lúc Tề Đồng nói đến chuyện này lại bắt đầu uống nước, bốn chữ giải quyết.

Trì Ngộ có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn cô.

Phong cách của Tề Đồng Trì Ngộ quá quen thuộc, một chút chuyện nhỏ có thể triển khai cho cô một chế độ khổng lồ, bị người đứng sau đuổi giết kích thích như vậy, cô lại trả lời xong một câu ngắn?

Phương thức nói chuyện đơn giản này khẳng định ẩn giấu huyền cơ.

Trì Ngộ đang muốn hỏi lại, đột nhiên truyền đến một trận chuông điện thoại di động.

Trì Ngộ nói: "Điện thoại di động của cậu đang đổ chuông."

Tề Đồng buồn bực: "Đây không phải là nhạc chuông điện thoại di động của mình. ”

"Từ trong túi của cậu phát ra âm thanh."

Tề Đồng móc vào trong túi, thật đúng là có thêm một chiếc điện thoại di động xa lạ, nhưng hình đại lý gọi điện thoại cũng không xa lạ chút nào.

Hai chữ "Tiểu Cấm" liên tục mang theo hình đại ảnh Nhiễm Cấm cúi đầu bị bắt, Tề Đồng khiếp sợ, lập tức đưa điện thoại di động cho Trì Ngộ:

“Điện thoại của chị dâu cậu!”

Trì Ngộ nhìn một chút, nghi hoặc kết nối: "Này? ”

Đối diện lại không phải thanh âm Nhiễm Cấm, hung thần ác sát nói: "Họ Tề, cô ở đâu? Điện thoại di động của tôi rơi vào túi của cô! ”

Trì Ngộ nghe một chút, đem điện thoại di động trả lại cho Tề Đồng, nói: "Quả nhiên là tìm cậu. ”

Tề Đồng cầm lấy nghe một lát, vội vàng cung kính nói một chuỗi "tốt tốt", cuối cùng báo địa chỉ nhà hàng Trung Quốc, cúp máy.

"Ai vậy?" Trì Ngộ suy nghĩ một chút, có thể có ảnh phòng riêng, nói chuyện còn mang theo một cỗ lửa. Người có mùi thuốc, chẳng lẽ là...

"Lộ Tư Kình?"

Nhìn biểu tình chột dạ của Tề Đồng liền biết đoán được.

Trì Ngộ thậm chí còn kỳ lạ hơn: "Không, cậu đang chột dạ cái gì?" Làm thế nào cậu có điện thoại di động của Lộ Tư Kình? ”

Hai người đang nói chuyện, Lộ Tư Kình lại nhanh như vậy liền giết tới.

Lúc gọi điện thoại, Lộ Tư Kình và Nhiễm Cấm vừa vặn ở tầng phòng ăn này gặp mặt, hai ba bước liền tới.

Lộ Tư Kình một cơn gió mạnh xông vào phòng ăn, Nhiễm Cấm đi theo phía sau cô, chậm rãi đi vào.

"Điện thoại di động cho tôi." Lộ Tư Kình đưa tay về phía Tề Đồng.

Tề Đồng đưa điện thoại di động cho cô, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Trì Ngô: "? ”

Cảm thấy như hai người phụ nữ là một chút tinh tế?

"Đi vào một chút." Lộ Tư Kình điện thoại di động cũng không muốn đi, vỗ vỗ bả vai Tề Đồng, ý bảo cô ngồi vào trong.

Tề Đồng cũng không ngẩng đầu lên, di chuyển mông, nghe lời ngồi vào trong cùng.

Sau đó Lộ Tư Kình đến đối diện Trì Ngộ, cùng Tề Đồng cạnh nhau.

Trì Ngộ: "..."

Đây có phải là đến đây để ăn với nhau?

Lộ Tư Kình nói: “Cô là một con quỷ xui xẻo, làm hại tôi một buổi sáng trên lửa và đói."

Nói xong Lộ Tư Kình lấy một ly nước uống mãnh liệt.

Tề Đồng nhỏ giọng nhắc nhở: "Đó là... Tôi đã uống nó. ”

Lộ Tư Kình: "..."

Khô, dấu môi vẫn còn chồng lên nhau.

Trì Ngộ ngồi ở giữa sô pha, Nhiễm Cấm đứng ở một bên, tình cảnh ngoài xấu hổ.

Khi Nhiễm Cấm muốn nói lời tạm biệt với các nàng, định rời khỏi phòng ăn, Trì Ngộ và Tề Đồng dùng tư thế không ngẩng đầu, cùng với động tác di chuyển mông, di chuyển cho Nhiễm Cấm một vị trí.

...... Cám ơn. ”

Vị trí đều nhường đi, Nhiễm Cấm đành phải ngồi xuống bên cạnh Trì Ngộ.

Để giảm bớt bầu không khí căng thẳng không thể giải thích được, Trì Ngộ đem Tề Đồng co rúm ở góc xách ra, chất vấn cô: "Sao cậu lại cảm thấy lạ? ”

Tề Đồng: "A? Mình có thể đổ lỗi gì cho cậu? Không, cậu thật kỳ lạ. ”

Ánh mắt Trì Ngộ chuyển động giữa cô và Lộ Tư Kình, nhớ tới trong điện thoại lúc trước của Tề Đồng nói, cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn được một cảnh sát cứu, lập tức hiểu được.

"Người cứu cậu là sĩ quan cảnh sát Lộ Tư Kình? Hai người có chuyện đúng không? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play