Chuỗi hạt châu dính một lớp nước bóng loáng được anh cầm trong tay. Anh dùng lực rất mạnh, dù không có mồ hôi nhưng chuỗi hạt kia vẫn làm lòng bàn tay nóng lên. Trong hơi thở của Chương Chi Vi có một luồng nhiệt, ngưng tụ thành cơn sóng tình run rẩy trong không khí lạnh giá.
Vừa bước vào nhà, vú Trần đã bưng canh lên, tươi cười bảo hai người uống một ít - bà ấy biết hai người đã dùng cơm ở biệt thự nhà họ Lục trên đỉnh núi, nên chỉ hầm một nồi súp thanh đạm. Thấy sắc mặt Chương Chi Vi đỏ bừng, bà đã hỏi thêm mấy câu, Chương Chi Vi lắc đầu: "Không có gì.”
Hôm nay Chương Chi Vi uống canh rất nhanh, uống liên tục hết ngụm này tới ngụm khác. Không biết vì sao, vú Trần thấy cô có vẻ rất gấp gáp. Lục Đình Trấn không uống canh, anh chỉ ngồi ở phía đối diện trên bàn ăn, nhìn Chương Chi Vi uống canh.
Tuy anh không ăn, nhưng ánh mắt như muốn ăn người, muốn xé từng miếng thịt trên người Chương Chi Vi mà nhai rồi nuốt vào trong bụng.
Bà nhận ra người đó, biết anh ta là người đi theo Lục Đình Trấn, tên là Trương Minh Tư, người xung quanh đều gọi anh ta là lão Tứ.
Trong đêm mưa, khi xe của họ về tới nơi, trong khoang xe tĩnh lặng, lão Tứ có vết sẹo do súng gây ra nằm gần da đầu.
Anh ta hỏi vú Trần: “Bà có nhìn thấy cô chủ Chương Chi Vi qua lại gần gũi với người lạ mặt nào không?”
Bà đã trả lời thế nào nhỉ?
Bà đáp: “Cô chủ quen nhiều bạn bè, tôi cũng không biết có hay không.”
- -
Chương Chi Vi đã mơ một giấc mơ rất dài.
Cảnh tượng trong mơ là mấy năm cô vừa tới nhà họ Lục, ông chủ Lục thương cô, bà Lục cũng quý cô, Lục Đình Trấn thường xuyên mua những món đồ chơi về lấy lòng cô.
Ngay cả vú Trương suốt ngày nhắm vào cô, lúc đó cũng ôm cô chạy quanh biệt thự nhà họ Lục, để cô cưỡi lên cổ mình, bế cô chạy khắp mọi nơi.
Từ khi nào mọi chuyện thay đổi một cách tinh vi?
Chương Chi Vi còn nhớ mang máng ngày giỗ của bố nuôi A Man, dựa theo quy tắc, ông chủ Lục cho người đưa cô đi thắp hương - Đáng lẽ ông phải đích thân đi cùng Chương Chi Vi, nhưng đáng tiếc những chuyện vụn vặt đã quấn lấy đôi chân của ông, khiến ông không thể đi được, đành ủy thác cho người trung thành đáng tin cậy đưa cô đi.
Chương Chi Vi nhớ người mà ông chủ Lục cử đi trên mặt có vết sẹo do dao, tay phải đeo bao tay, buông thõng ở bên hông trông như chi giả. Từ đầu chí cuối, Chương Chi Vi không nhìn thấy anh ta nhấc tay lên lần nào.
Sau khi xong việc, người đàn ông đó nhìn trừng trừng vào cô bằng ánh mắt căm ghét, quay đầu sang bên nhổ một bãi nước bọt.
Kể từ đó, ông chủ Lục và bà Lục vẫn đối xử tốt với cô như cũ, nhưng dường như đã có sự thay đổi. Chương Chi Vi còn ít tuổi nhưng trời sinh đã tiếp xúc với vô số hạng người, độ nhạy cảm cao khiến cô cảm nhận được sự thay đổi về thái độ của mọi người, trong đó rõ nhất chính là vú Trương.
Khi Chương Chi Vi vươn tay đòi vú Trương bế, bà ta lùi ra sau mấy bước, lạnh nhạt nói: “Cô chủ, tôi còn đang bận, cô đi tìm người khác mà chơi.”
Kể từ đó bà ta không bao giờ bế Chương Chi Vi nữa.
Người duy nhất không thay đổi thái độ là Lục Đình Trấn, anh vẫn mang những món quà nhỏ về dỗ dành cô, mua những bộ váy đẹp đẽ cho cô, tung cô lên thật cao...
Sau đó.
Chương Chi Vi mở bừng mắt ra.
Cơn mệt mỏi ghê gớm khiến cô mở mắt ra cũng thấy tốn sức, ý thức cuối cùng còn sót lại là cảnh Lục Đình Trấn bảo cô nằm sấp xuống. Cô tựa vào chiếc gối màu lục sẫm, đắp tấm chăn lụa thật cùng màu giống như chìm vào trong vùng biển xanh thẫm. Rèm cửa được kéo kín mít, nắng không thể chiếu xuyên qua khiến căn phòng chìm trong bóng tối, nhìn không rõ cảnh vật.
Chương Chi Vi chống hai tay, ngồi thẳng dậy, nghe thấy giọng của Lục Đình Trấn: “Tỉnh rồi?”
Tiếng khớp xương va vào nhau vang lên.
Chương Chi Vi hít một hơi, nói: “Chú Lục lại nói mấy câu vô nghĩa rồi.”
Không dậy chẳng lẽ đang mộng du?
Cô không rõ bây giờ là lúc nào, chỉ nheo mắt nhìn qua hướng đó, nhìn thấy Lục Đình Trấn áo mũ chỉnh tề ngồi trên chiếc sô-pha cách đó không xa. Mái tóc xoăn, gương mặt anh tuấn như tượng tạc. Anh không hút thuốc, nhưng lúc này lại cầm một điếu, cúi đầu ngửi mà không châm thuốc, cúi cùng vẫn nhét trở lại trong bao thuốc đặt trên bàn.
Chương Chi Vi không biết anh kiếm thuốc lá ở đâu ra, bây giờ vẫn thấy hơi lạnh, cô choàng tay ôm vai, hắt hơi một cái.
Lục Đình Trấn nói: “Sau này e là không thể tiếp tục làm chú cháu được nữa rồi.”
Chương Chi Vi nhìn anh không rời mắt: "Đều được hết.”
Lục Đình Trấn gác tay lên bàn, anh nói: “Nói ra không hay, trước khi cháu tốt nghiệp, ngoài mặt chúng ta vẫn giống như trước đây.”
Chương Chi Vi sáng mắt.
Dĩ nhiên là cô hiểu ý của Lục Đình Trấn, ngoài mặt thì vẫn giống như trước, nhưng bên trong thì...