Cửa sổ đã được đóng chặt, hơi thở của hai người hòa vào nhau rồi lan tỏa trong căn phòng. Không có mùi thuốc lá, cũng chẳng có mùi hương khác, chỉ có một chậu hoa vừa được chuyển vào trong phòng. Tên của loài hoa đó là “Canary”, là một loại hoa hồng nguyệt quý xinh đẹp có xuất xứ từ Đức, đóa hoa màu vàng sáng nở rộ như một chú chim vàng anh đang sải cánh.
Mùi hoa hồng Canary không nồng, mấy đóa hồng vàng tươi điểm xuyết cho căn phòng, tựa như những chùm đèn rực rỡ lửng lơ trong bóng đêm. Chương Chi Vi nằm nghiêng trên giường, cô vừa uống nước nên trên môi vẫn còn vương lại giọt nước. Lục Đình Trấn ngồi trên mép giường chật hẹp của cô, duỗi tay chạm vào vết thương trên đầu gối cô.
Vào cái đêm cô chạy trốn ở Ma Cao, té ngã rồi rách đầu gối, cũng là Lục Đình Trấn chăm sóc vết thương của cô, đợi đến lúc vết thương lành lại, ngày nào anh cũng thoa thuốc ngừa sẹo mới giúp vùng da này không để lại sẹo. Bây giờ đầu gối cô chỉ bị trầy mất một lớp da, lộ ra ít tơ máu. Cô không cảm nhận được, vì dẫu sao thần kinh ở nơi khác đã chuyển dời đau đớn và sung sướng, trộn lẫn hai cảm giác vào nhau. Khi cô nằm nghỉ trong dư âm của cuộc ân ái, cơn đau trên đầu gối từ từ lan ra như kiến bò, nhắc cô biết vết thương của cô. Cuối cùng Chương Chi Vi cũng hoàn hồn, nhìn chằm chằm bàn tay Lục Đình Trấn đang chạm vào đầu gối của mình.
Mạch máu trên mu bàn tay anh nổi lên, sắc đỏ trên da vẫn chưa tan làm nổi bật đôi bàn tay thon dài cân đối, khớp xương ẩn chứa sức mạnh. Anh co tay, gõ nhẹ vào đầu gối cô, ngước mắt nhìn gò má của Chương Chi Vi: "Đau không?”
“Bình thường.” Chương Chi Vi co chân lại, lớp ga giường bị xô thành những gợn sóng mềm mại, cô vẫn nằm nghiêng, nói: “Thật kỳ lạ, chú Lục cũng có ngày đòi người ta cho danh phận cơ đấy.”
Lục Đình Trấn ngồi hẳn lên giường, nhấc chân cô đặt lên người mình, cúi đầu hôn vào vết thương trên đầu gối của cô. Đầu lưỡi ấm nóng, anh nếm được vị máu của Chương Chi Vi, mới nói: “Có rất nhiều chuyện tôi không làm được.”
Đêm nay anh thẳng thắn bày tỏ mặt yếu đuối của mình, ngón tay chạm vào mặt trong của đầu gối, tránh khỏi chỗ trầy xước, ngón tay gõ nhè nhẹ. Có thể là vì rốt cuộc anh cũng được buông thả, cũng có thể là vì anh đã được như ý nguyện, ánh mắt anh nhìn Chương Chi Vi càng thêm phần dịu dàng: "Vi Vi, những gì tôi nói trước đây vẫn được tính.”
Chương Chi Vi giả vờ không biết, hỏi: “Gì nhỉ?”
Chương Chi Vi nói: “Em không thèm làm Lục Chương Chi Vi.”
“Tôi biết.” Lục Đình Trấn nói: "Nếu em muốn kết hôn với tôi, không cần phải đổi họ; Nếu em không thích danh xưng bà Lục này, tôi có thể chấp nhận danh xưng “Ngài Chương” hoặc “Chồng của cô Chương”.”
Chương Chi Vi cười phụt: "Chẳng lẽ chú muốn đổi tên thành Chương Lục Đình Trấn ư?”
Không có điều luật như thế, nghĩ cũng biết người ta sẽ không chấp nhận đơn xin đổi tên như thế này.
Lục Đình Trấn cũng cười, anh vỗ vào bắp chân Chương Chi Vi, vuốt một mạch xuống dưới bàn chân, bao lấy năm ngón chân vào lòng bàn tay, dịu dàng bóp một cái: "Thử nhé?”
Chương Chi Vi lắc đầu: "Thôi bỏ đi, em không muốn nhìn chú bị ông chủ Lục ám sát đâu.”
“Nếu em không bằng lòng...” Lục Đình Trấn nói: "Thế thì chúng ta không kết hôn nữa, chỉ yêu đương, tôi hứa với em, sau này vị trí vợ của tôi mãi mãi bỏ trống - không có người nào khác.”
“Lời của đàn ông đều không đáng tin.” Chương Chi Vi nói: "Nhất là lúc trên giường. Chú Lục đã nghe câu này bao giờ chưa: "Đàn ông mà đáng tin thì lợn nái cũng biết trèo cây”. Bây giờ chú thích em nên mới bằng lòng dỗ dành em như vậy, lúc này em nói cái gì chú cũng đồng ý hết. Nhưng mai sau vẫn còn mấy chục năm, quãng thời gian dài như vậy, lẽ nào thật sự đáng tin cậy? Bây giờ chú yêu em, tương lai…”
“Nhiều năm trôi qua như vậy...” Lục Đình Trấn hỏi: "Em vẫn không hiểu lòng tôi sao?”
Chương Chi Vi bĩu môi: "Em tin chú bây giờ, nhưng tương lai thì không dám chắc.”
Cô đã thấy quá nhiều tấm gương rồi.
Nào là bí mật hào môn, ngôi sao nổi tiếng cũng làm người tình bí mật của đại gia, thậm chí còn có bà vợ cả chủ động tặng những cô gái xinh đẹp nghe lời cho chồng, để phân tán sự yêu chiều của chồng mình với hai ba bốn năm người khác, v.v… Đấu đá từ trong ra ngoài, người thì sinh non, kẻ thì sảy thai.
Cô không có quá nhiều kỳ vọng vào tính người.
“Chỉ yêu đương với chú...” Chương Chi Vi nói: "Hình như em cũng chịu thiệt.”
Không được pháp luật bảo hộ.
Nếu hôn nhân gặp trục trặc, người vợ sẽ được chia tài sản, còn chỉ yêu đương không thôi thì không được bảo đảm gì cả.
“Cái gì?” Chương Chi Vi sửng sốt: "Nhận nuôi gì chứ?”
“Nếu em không chịu kết hôn với tôi, lại sợ yêu đương không có gì bảo đảm.” Lục Đình Trấn nói: "Vậy tôi sẽ thuê luật sư, tôi chính thức nhận nuôi em, để em trở thành con gái tôi.”
Chương Chi Vi ngồi bật dậy: "Anh bị điên à?”
Lục Đình Trấn thản nhiên nhìn cô: "Danh phận chỉ là thứ vô căn cứ, nhưng làm như vậy tôi có thể nhờ luật sư lập di chúc. Khi tôi còn sống, tài sản chính là hậu thuẫn của em; Chẳng may tôi qua đời ngoài ý muốn, những thứ đó cũng đảm bảo cho cuộc sống của em.”
Chương Chi Vi mắng anh: “Anh bị thần kinh à, Lục Đình Trấn, dù anh có muốn lợi dụng em thì cũng không cần làm như vậy, anh đã nghe đến một kẻ điên muốn làm bố của người yêu trong lúc đang yêu đương như anh chưa...”
Lục Đình Trấn chỉ biết cười, Chương Chi Vi cầm gối đập anh, anh tóm gọn chiếc gối rồi thuận tay quăng ra đằng sau. Anh vẫn kề sát vào Chương Chi Vi, chạm vào gò má, cần cổ phập phồng lên xuống vì tức giận của cô: "Thế nào? Vi Vi, em không cho tôi danh phận cũng được, chúng ta vẫn còn rất nhiều cách để giải quyết...”
Giọng Lục Đình Trấn dần dần hạ thấp, Chương Chi Vi vẫn đang chìm trong cơn sốc: "Trời ạ, Lục Đình Trấn điên rồi”. Cô gọi anh là chú Lục hoàn toàn là vì tình thú của hai người, không ngờ anh thật sự không hề bận tâm những danh phận hờ đó. Để đảm bảo và để cô yên tâm yêu anh, ngay cả chuyện chính thức nhận nuôi cô, trở thành bố nuôi của cô mà anh cũng có thể làm được. Chương Chi Vi vẫn đang thở phì phò, Lục Đình Trấn đã hôn khẽ lên má cô, hỏi: “Em thấy sao?”
Chương Chi Vi đáp: “Chẳng ra sao cả, cách gì mà tệ chết đi được.”
Lục Đình Trấn cười khẽ, anh ôm Chương Chi Vi vào lòng, để cô áp má lên ngực anh, thấp giọng nói: “Nếu tôi sớm biết có ngày hôm nay, ngày xưa tôi phải…”
“Phải cái gì?”
“Phải nằm vùng ở Bắc Giác từ ngày này qua ngày khác, đón em về nhà trước A Man. Lúc đó tôi vẫn dạy em đọc chữ, dạy em học tiếng Anh, cho em đi học...” Lục Đình Trấn vuốt ve người cô, giống như chuột túi mẹ muốn giấu cô đi, chỉ ước gì có thể để cô vào trong túi bụng mà bế đi: "Đợi em lớn lên.”
Chương Chi Vi lạnh lùng nói: “Rồi làm em hả?”
“Sai.” Lục Đình Trấn hôn lên tóc cô: "Sau đó đợi em yêu tôi.”
Chương Chi Vi lặng thinh, cô ngửa mặt lên, trán đập vào cằm anh. Anh hơi ngửa đầu tránh đi, đưa bàn tay ấm áp áp lên vùng thái dương mà cô vừa bị đụng vào, xoa xoa mấy cái. Anh cụp mắt, cuối cùng cũng lên tiếng: “Vi Vi, tôi rất yêu em, em có yêu tôi không?”
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô bằng xưng hô thân mật như này, baby, bb, bé cưng. Người Hồng Kông thích gọi người mình yêu bằng những xưng hô này. Chắc là do Lục Đình Trấn đã lớn tuổi, hoặc là vì bình thường anh vẫn luôn nghiêm túc, cho nên anh hiếm khi nói như vậy, xưng hô thân mật nhất với cô cũng chỉ là một tiếng Vi Vi. Lần đầu tiên nghe anh gọi như vậy, Chương Chi Vi đã đứng hình mấy giây, quên cả giãy giụa, để mặc anh ôm mình. Hai chữ “không yêu” mà cô muốn nói quanh quẩn trong cổ họng, cuối cùng lại bị cô nuốt xuống: "... Chú Lục già rồi, nên mới không nghe thấy đó.”
Lục Đình Trấn vẫn lắc đầu: "Vẫn chẳng nghe thấy gì, chỉ nghe thấy Vi Vi nói yêu tôi.”
Chương Chi Vi không chịu nói.
Sau khi nghỉ ngơi, Lục Đình Trấn vẫn không chịu ra về. Hai người má ấp môi kề, quất quýt thắm thiết, cơ thể mềm mại nằm trong vòng tay, trong lúc mơ màng lại quấn lấy nhau. Chương Chi Vi vẫn không chịu nói yêu anh, chẳng ai có thể cứng đầu bằng cô. Chỉ cần cô không muốn, ông trời có xuống cũng chẳng thể làm cô cúi đầu mở miệng.
Lục Đình Trấn đã nghiện xưng hô này, baby, bé heo, bé cưng. Chương Chi Vi không biết có phải cô đã bất cẩn chạm vào công tắc nói ngon nói ngọt của anh, hay là anh bị người khác chiếm hồn đoạt xác. Nhưng hành động không thể qua mắt người khác, Lục Đình Trấn vẫn khiến Chương Chi Vi không thể chịu nổi như trước kia. Khi cô định bỏ chạy, anh lại túm lấy cổ tay kéo cô quay trở lại, dù miệng vẫn dịu dàng gọi cô là bé cưng, nhưng hành động lẫn cử chỉ thì hoàn toàn trái ngược, giọng điệu càng dịu dàng, động tác càng mãnh liệt.
Chương Chi Vi vẫn là người có da mặt mỏng, cô bị câu nói “Mời luật sư làm giấy tờ nhận nuôi cô và lập di chúc” của anh dọa cho toát mồ hôi lạnh.
Người khác thì không nói, nhưng cô biết thừa tính cách của Lục Đình Trấn, lúc này anh nói ra những chuyện này thì chứng tỏ anh đã từng nghĩ như vậy. Anh thật sự có ý định nếu không lấy được cô thì sẽ nhận nuôi cô, không thể làm vợ chồng, vẫn có thể làm người nhà. Có điều, cách làm người nhà này không tránh khỏi làm người ta sợ hãi, dù là người cởi mở như Chương Chi Vi cũng thực sự sốc không nói nên lời. Cô không biết nên khen đối phương có logic chặt chẽ, hay là khen anh có lối tư duy ngược đời, chỉ biết mắng anh là đồ điên.
Lục Đình Trấn không hề bận tâm, những cảm xúc dồn nén trước kia của anh đã bị khơi dậy trong ba năm qua, chỉ cần Chương Chi Vi đồng ý ở bên anh, đừng nói là nhận nuôi, cho dù bây giờ có người cho anh biết Chương Chi Vi có quan hệ huyết thống với anh, anh cũng chẳng bận tâm, mà nghĩ cách diệt khẩu đối phương ra sao.
Bạn thấy đấy, chỉ cần được ở bên cô, chỉ cần mất đi rồi tìm lại được... những danh phận hờ kia không đáng ngại, anh không bận tâm.
“Em bận tâm.”
Chương Chi Vi đưa tay bưng má anh, nói một cách nghiêm túc: "Chú Lục có quá nhiều tiền, có thể không cần mặt mũi, em vẫn cần mặt mũi để tìm việc, kiếm cơm.”
Lục Đình Trấn hỏi: “Thế là Vi Vi bằng lòng cho tôi danh phận?”
Chương Chi Vi nói: “Ừm... để sau hẵng nói.”
Để sau hẵng nói.
Và cái “sau này” này kéo dài cho tới khi kỳ nghỉ hè đến. Cuối cùng Chương Chi Vi vẫn quyết định quay về Hồng Kông, gặp gỡ bạn bè cũ, gặp vú Trần, gặp Hoa Ngọc Quỳnh đang mang thai - Chị ấy không cần đi làm giúp việc nữa, chỉ an tâm ở nhà dưỡng thai. Đợi chị ấy sinh con xong, Lục Đình Trấn sẽ giới thiệu cho chị ấy một công việc ngồi trong văn phòng, để chị ấy và Gà Đen ổn định cuộc sống, nuôi dạy con cái.
Trước khi về nước, nhóm Ryan và Vivian đã tổ chức tiệc chia tay ngắn ngủi cho cô. Ryan đã uống mấy cốc rượu, bắt đầu lau nước mắt, trông như một thiên thần sa ngã. Tuy nhiên cậu ấy vẫn chân thành chúc phúc Chương Chi Vi và ám chỉ rằng mình không ngại xếp hàng chờ hai người chia tay.
Chương Chi Vi không dám để cậu ấy và Lục Đình Trấn tiếp xúc quá nhiều với nhau, chỉ sợ sẽ xảy ra một số xích mích ngoài ý muốn.
Từ Anh quay về Hồng Kông, băng qua các múi giờ, Chương Chi Vi đã bắt đầu ngủ từ lúc lên máy bay, không cần phải ngồi khoang phổ thông nữa - Ban đầu cô định đặt vé khoang phổ thông, nhưng Lục Đình Trấn nói rằng, nếu cô đặt khoang phổ thông, anh cũng sẽ đặt theo cô.
Chương Chi Vi đành đồng ý tạm thời để anh mua vé.
Tuy vậy cô vẫn nghiêm túc bày tỏ rõ với Lục Đình Trấn, sau này anh không được tặng cô những món quà xa xỉ nữa, lúc cô tặng quà đáp lễ sau này sẽ có gánh nặng tâm lý, cũng không gánh nổi những món quà có giá trị tương đương.
Lục Đình Trấn đồng ý.
Về đến Hồng Kông là chạng vạng tối, ông chủ Lục và bà Lục đã đợi ở nhà từ lâu. Không chỉ có họ, ngay cả Chương Chi Vi cũng thấp thỏm. Cô không biết phải đối mặt với hai ông bà ấy như thế nào, kể từ khi đặt chân vào căn nhà sáng như ban ngày, cô đã bắt đầu bất an.
Ông chủ Lục và bà Lục vẫn có dáng vẻ như xưa, chẳng thấy già đi, chỉ có vú Trương đứng hầu bên cạnh đã già đi rất nhiều, lưng bà ấy bắt đầu còng xuống như một cánh cung bị kéo căng dây. Bà Lục lại gần Chương Chi Vi, nắm lấy tay cô, dịu giọng gọi: “Vi Vi.”
Chương Chi Vi chào: “Bà chủ Lục.”
Bà Lục nhìn cô bằng ánh mắt thương xót: "Sao lại gọi ta là bà chủ? Những chuyện kia, ta đã nghe Đình Trấn kể rồi.”
Chương Chi Vi ngây ngẩn, quay sang nhìn Lục Đình Trấn một cách ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy, chẳng lẽ anh đã thuê luật sư xong xuôi rồi sao?
Bà Lục cầm tay cô, dịu dàng hỏi: “Con ngoan, con nghĩ lại xem nên gọi ta là gì nào?”
Chương Chi Vi chần chừ: "... Bà nội?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT