Hannah là cái tên trên giấy tờ giả mà Hạ Thành Minh làm cho cô.
Thẻ căn cước của Malaysia không giống Hồng Kông, đối với một số người sinh ra đã được đặt sẵn tên tiếng Anh, thẻ căn cước sẽ ghi cả tên tiếng Anh cùng tên tiếng Hoa bằng phiên âm La Mã.
Cái tên hiện tại của cô chính là Hannah Loh Sook Yee.
Hannah, La Thục Nghi.
Một cái tên mang đậm sắc thái Mân Nam, cô không còn là Chương Chi Vi nữa.
Chỉ tội lại là cái tên “Nghi”, Chương Chi Vi tìm niềm vui trong nỗi buồn, nghĩ bụng chẳng lẽ ông chủ Lục chung tình với cái tên này vậy sao? Hay là có mối duyên đặc biệt nào với cái tên này?
Kế hoạch giả chết lần này được sắp đặt sớm hơn thời gian dự kiến, dẫu sao để muộn hơn, đến khi Lục Đình Trấn đến Kuala Lumpur thì cô cũng không thể rời đi được nữa. Cũng bởi vì kế hoạch được thực hiện sớm hơn dự định nên thẻ căn cước giả của Chương Chi Vi vẫn chưa kịp gửi đến chỗ cô.
Rời khỏi khách sạn, Chương Chi Vi đi dưới ánh nắng chói chang của vùng nhiệt đới. Cô vào một quán ăn Trung Quốc trên đường, gọi món cá hấp và món thịt lợn, chủ quán ăn là đôi vợ chồng người Hoa hòa nhã dễ gần, nói tiếng Mân Nam, khiến Chương Chi Vi cảm nhận được sự thân thiết hiếm có.
Hiện giờ cô chỉ có một chiếc vali không to không nhỏ, đựng mấy bộ quần áo. Người Johor Bahru không ăn mặc mát mẻ phóng khoáng như người Hồng Kông, Chương Chi Vi cũng mặc áo dài tay và quần dài để che kín người mình. Bây giờ tóc cô đã dài qua bả vai một chút, được cột lại bằng dây buộc tóc màu đen. Mùi cá hấp tươi ngon, Chương Chi Vi cầm đũa dẻ cá, vừa thong thả ăn vừa nghĩ xem hôm nay phải đi đâu.
Đột nhiên có được tự do, lần đầu tiên cô đưa ra quyết định này nên vẫn cảm thấy tương lai mờ mịt, không thể thích ứng được.
Không sao, Chương Chi Vi nghĩ, thể nào cô cũng học được cách tự mình đưa ra quyết định thôi.
Ăn cá xong, Chương Chi Vi ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng. Cô ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt đầy thẹn thùng của bà chủ quán, nửa phần trách cứ nửa phần hoan hỉ đánh nhẹ vào vai ông chủ. Chị ta chùi bàn tay dính đầy dầu mỡ lên tạp dề, cẩn thận cầm bông hồng đỏ tươi, chậm rãi cắm vào bình hoa thủy tinh nho nhỏ màu trắng.
- -
“Tôi không thích hoa hồng đỏ.” Sau khi vào nhà, Lục Đình Trấn nhìn thấy Hoa Ngọc Quỳnh với đôi mắt sưng đỏ: "Đổi thành hoa hồng trắng, Vi Vi thích hoa hồng trắng.”
Hoa Ngọc Quỳnh không nói năng gì, chỉ khom người thưa vâng.
Mọi người đều cho là Lục Đình Trấn không thể chấp nhận sự thực này.
Hay nói cách khác, mọi người đều nghĩ anh đã phát điên.
Mảnh vỡ và thiết bị lặn đã được vớt lên, nơi đó lại là khu vực biển sâu, không có thuyền bè cũng chẳng có nơi để lên bờ. Dù kỹ năng bơi của Chương Chi Vi có giỏi hơn đi chăng nữa thì có thể kiên trì ở trên biển bao lâu? Thiếu oxy, mất thân nhiệt, đói khát, bất kỳ yếu tố nào cũng có thể khiến cô mất mạng.
Lục Đình Trấn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng cũng bước vào phòng ngủ của Chương Chi Vi. Đó là một căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, sáng sủa và có thể hứng trọn ánh nắng. Anh đi đến bên giường Chương Chi Vi, chạm vào chiếc gối, ga giường mà cô từng dùng, dường như chúng vẫn phảng phất hương thơm.
Lục Đình Trấn ngẩng lên nhìn thấy chai nước hoa đặt trên bàn trang điểm, vẫn là chai nước hoa mà anh tặng cho Vi Vi, đến giờ chỉ còn lại nửa chai, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Từ khi anh tặng nó cho Vi Vi, cô chỉ dùng mỗi một chai nước hoa này.
Lục Đình Trấn trầm mặc kiểm tra phòng của Chương Chi Vi.
Đồ đạc vẫn đặt ở vị trí thuộc về chúng, Vi Vi chỉ ra ngoài chơi một thời gian, vì vậy không mang theo thứ gì đi cả.
Cũng có một khả năng khác là cô cố tình tạo ra hiện trường giả, nên không thể mang đồ đạc bỏ đi.
Không tìm thấy thi thể thì không thể xác nhận Vi Vi đã chết.
Họ đã dò la được kết quả, tay huấn luyện viên lặn biển mất tích cùng Vi Vi là một người độc thân, không vợ không con lại còn nợ một khoản tiền ở nước ngoài. Có lẽ “chết đi” mới là cách giải thoát tốt nhất dành cho loại người như vậy.
Số lần Hạ Thành Minh đến Kuala Lumpur nhiều hơn nửa năm trước, rốt cuộc có mấy phần là đến vì công việc, có mấy phần là mưu đồ chuyện khác.
Chỉ có một mình Hạ Thành Minh... thì cũng không có lá gan lớn như này.
Lục Đình Trấn nhắm mắt nghĩ ngợi, nếu Chương Chi Vi mất tích, ai là người được hưởng lợi nhất?
Rốt cuộc là ai mà lại cho là Chương Chi Vi cản trở kế hoạch tương lai của mình?
Người đó có thể khiến Hạ Thành Minh giúp đỡ bằng bất cứ giá nào, lại có khả năng khiến Chương Chi Vi tin tưởng. Nếu không, chỉ một mình Hạ Thành Minh thì Vi Vi tuyệt đối không tin lời anh ta dễ dàng như vậy.
Chỉ có một người.
... Bố của anh, ông chủ Lục.
Lục Đình Trấn đứng lên, chống tay lên bàn học của Chương Chi Vi. Anh cúi đầu, nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Quay sang, lão Tứ đang đứng ở cửa phòng ngủ, anh ta nói: “Thưa anh, người anh cần đã đến rồi.”
Chương Chi Vi đặt túi xách màu đồng thau của mình xuống, khẽ thở dài.
Cô vẫn chưa rời khỏi Johor Bahru thành công vì cô đã bỏ lỡ chuyến xe, cũng không muốn đi một mình sau khi trời đã về chiều.
Cô chuyển sang khách sạn khác, không cần phải trốn chui trốn nhủi để bản thân chịu tội. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui cô đã mua một tấm bản đồ, quyết định ở trong một khách sạn cách trung tâm thành phố một đoạn. Khách sạn nằm cạnh vịnh Danga, tầm nhìn bao quát cả eo biển Johor, còn có một bể bơi vòng cung xinh đẹp dành cho khách trọ.
Nhưng bây giờ Chương Chi Vi không muốn bơi, chuyện lặn biển lần trước đã để lại cho cô bóng đen tâm lý, ít nhất trong một năm tới cô không muốn xuống nước.
Dịch vụ mà khách sạn cao cấp cung cấp dĩ nhiên sẽ tốt hơn một chút. Chương Chi Vi ăn hết một phần sườn cừu, thoải mái nằm trên chiếc giường lớn, quyết định ngủ một giấc.
Để đảm bảo mình không lỡ mất chuyến xe đến Muar, Chương Chi Vi đã hỏi thông tin từ người trong khách sạn, xác định thời gian xuất phát và quãng đường của chiếc xe bus từ Johor Bahru đến Muar - Chưa đến ba tiếng là đến nơi.
Thật ra hôm nay cũng có chuyến xe, nhưng phải đợi nửa tiếng nữa.
Nửa tiếng à...
Chương Chi Vi không đóng rèm cửa, cô nằm trên chiếc giường lớn êm ái, nhìn vầng trăng nhạt nhòa bên ngoài cửa sổ kính. Mặt trời vừa mới khuất núi, vầng trăng chỉ là một vệt sáng tờ mờ. Nhìn càng lâu, hình dáng của vầng trăng dần trở nên mơ hồ, đường nét chồng lên nhau, cô nhắm mắt lại, tầm mắt quay về với bóng tối.
- -
Khi mở mắt ra.
Ánh trăng bên cửa sổ như sương giá.
Lục Đình Trấn ngồi trên ghế, anh vừa cho người Hoa kia thuật lại lời của anh rồi phiên dịch lại.
Người nọ thấp thỏm nghe Lục Đình Trấn nói hết, lau mồ hôi: “Nếu không nhầm thì, đoạn thoại mà ngài vừa nói có nghĩa là "Thưa ngài, đây là khách sạn XX, cô gái vừa nãy đã đi rồi, xin ngài hãy cúp máy. Nếu ngài cần thì tôi có thể gọi cô ấy lại giúp ngài…""
Lục Đình Trấn vô cảm nghe anh ta nói hết.
Lúc anh ở nhà Hạ Thành Minh, người phụ nữ Mã Lai đã gọi điện qua đó. Anh nghe không hiểu tiếng Malaysia, nhưng lại nhớ từng âm tiết mà đối phương nói.
Cái gì mà “Tôi nuôi một cô bồ người Mã Lai”: "Cô ta có thai rồi, tôi cho cô ta tiền”...
Đều là những lời giả dối.
Anh lại bị phản bội.
Chương Chi Vi đã lên kế hoạch trốn thoát một lần nữa. Và lần này, người cô lựa chọn rõ ràng đã cao minh hơn một chút, đến mức Lục Đình Trấn gần như đã cho là cô thật sự gặp nạn.
Lục Đình Trấn nghiến răng. Anh ước gì có thể bắt Chương Chi Vi về ngay bây giờ, ấn lên giường rồi quất cho cô một trận nên thân mới có thể hả giận.
“Bố à.” Lục Đình Trấn nói: "Nếu bố thật sự muốn bế cháu thì bố không nên để Vi Vi đi. Con của con, chỉ có thể do cô ấy sinh ra. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, từ nay về sau bố cũng đừng mơ có cháu nữa.”
Ông chủ Lục câm lặng.
Lục Đình Trấn cũng không tìm ông để đòi người, nói xong là kết thúc cuộc gọi ngay.
Từ Kuala Lumpur bay đến Johor Bahru chưa tới một tiếng đồng hồ. Cả đêm Lục Đình Trấn không chợp mắt, vừa xuống máy bay đã nghe A Lan báo rằng bên kia đã chặn cả người lẫn xe lại, chỉ đợi Lục Đình Trấn qua đó tra hỏi.
Còn khách sạn kia cũng đã cho người đi tìm. Tuy nhiên họ đã đến chậm mất một bước, người phụ trách trực điện thoại sợ hãi nói Chương Chi Vi đã rời khỏi đó từ hôm qua, tuy nhiên cô ta vẫn tích cực miêu tả lại cách ăn mặc của Chương Chi Vi.
“Cô ấy đội một chiếc mũ tròn, đi đôi giày Mary Jane to chừng này.” Người phụ nữ ngồi trên xe, thuật lại cho Lục Đình Trấn: “À ừm, cô áy mặc bộ váy dài màu trắng, giày đen, đôi giày đó rất đẹp...”
Người phụ nữ Mã Lai được yêu cầu ngồi yên trên xe. Lục Đình Trấn xé trang đánh giá khỏi cuốn sổ, gấp lại rồi bỏ vào túi áo trước ngực. Có người cầm chiếc ô lớn màu đen đi tới, mở cửa xe, tiếng gió lớn và tiếng mưa rào vang lên xung quanh, lọt vào khoang xe. Lục Đình Trấn xuống xe, giẫm chân trên thế giới đảo ngược trong vũng nước.
Mưa như trút nước, phát ra những tiếng va đập gấp gáp lên tán ô, tựa như tiếng trống ồn ào vang lên không dứt. Lão Tứ đội mưa che ô cho Lục Đình Trấn, A Lan đứng bên khác, Gà Đen và Báo Lớn theo sát phía sau.
Đêm đen như mực, mưa như thác đổ, bốn năm chiếc xe màu đen bao vây buộc chiếc xe trắng dừng lại, cốp sau đã bị cạy ra, hai người trong xe đều bị ấn vào trong vũng nước. Một người đang lật tìm giấy tờ, bước vội qua, đưa đồ cho Lục Đình Trấn: "Anh Trấn, đồ đạc ở đây cả.”
Lục Đình Trấn cúi đầu nhìn giấy tờ trên tay, đó là thẻ căn cước của Malaysia, được đóng kín trong túi hồ sơ, bên trên là ảnh của Chương Chi Vi, trông giống cô nhưng cũng chẳng thấy giống cô, nhìn giống như ảnh giả đã qua chỉnh sửa.
Còn có tên họ.
Hannah Loh Sook Yee.
Lục Đình Trấn xem xong, tiện tay đưa giấy tờ cho Báo Lớn bên cạnh mình. Sau đó anh rút ra một con dao găm, Báo Lớn giẫm lên cổ tay của người đang nằm trên mặt đất. Anh ta ra sức giẫy giụa, gào lên: “Anh Trấn, anh Trấn, chuyện này...”
Giọng của người nọ đột nhiên vút cao.
Dao xuyên qua xương, cắm sâu vào mặt đất. Lục Đình Trấn hơi cúi xuống, bóp má anh ta, nhìn khuôn mặt nhăn nhó muốn kêu đau cũng không thể thốt ra tiếng của anh ta: "Mày định giao đồ cho cô ấy thế nào?”
Có lẽ vì trời đổ mưa nên thời gian trời sáng hôm nay cũng muộn hơn mọi khi.
Sai A Lan đi tìm người, còn Lục Đình Trấn thì đến khách sạn. Anh không cần nghỉ ngơi, chỉ ngồi đợi trên sofa.
Người, anh ngăn lại; Xe, anh cũng chặn lại.
Thẻ căn cước để trên bàn, kỹ thuật làm giả không tồi. Hannah Loh Sook Yee, La Thục Nghi, là cái tên mà ông chủ Lục ưng ý.
Tất cả đồ đạc đều ở nơi này, anh chỉ cần đợi con chim non đói bụng vì không có lương thực, không có tiếp viện gọi điện về cho anh.
Dù thiếu ngủ trầm trọng nhưng Lục Đình Trấn không thấy mệt mỏi chút nào, trái lại chỉ có phấn khích. Mỗi một giọt máu trong người đều đang nhắc nhở anh rằng anh sắp được gặp lại Vi Vi, gặp lại cô nàng ranh ma đã phản bội anh thêm lần nữa.
Anh sẽ tự tay tóm Vi Vi ham chơi về.
Mười giờ đúng, Lục Đình Trấn đến một nhà hàng Trung gần khách sạn để ăn sáng – Hôm qua có người nhìn thấy Vi Vi ở nơi này.
Bà chủ quán ghé lại gần, mắt bà chủ không tốt lắm nên không nhìn rõ chữ, chỉ nhìn thấy tấm hình trên báo, nói bằng vẻ ngạc nhiên: “Đúng rồi! Hôm qua cô gái kia xách một chiếc túi da giống hệt cái này!”
“A, cô ấy cũng đội một chiếc mũ tròn như này!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT