Mặc dù lúc đàm phán với Tề Thụy Minh, Tề Khê rất lạnh lùng bình tĩnh, cũng biểu hiện thật sự vô tình, nên mang đến cho Tề Thụy Minh ấn tượng cay độc, nhưng kiên cường chống đỡ đến khi rời khỏi quán cà phê, ra đến bên ngoài đường lớn ngập tràn ánh nắng, Tề Khê mới cảm giác được cả người suy sụp đến vụn vỡ.
Ba ngoại tình, mang đến tổn thương; ba trọng nam khinh nữ mang đến oán ghét; ba phản bội gia đình mang đến khổ sở, những thứ này không thể vì Tề Khê thỏa thuận thành công với Tề Thụy Minh thì sẽ phai nhạt tức thì, nên nỗi buồn sẽ còn dai dẳng. Thậm chí vốn dĩ bởi vì một lòng một dạ tìm chứng cứ để đàm phán với Tề Thụy Minh còn có chỗ để phân tán sự chú ý, bây giờ chuyện này cũng làm xong, những thứ còn lại không còn nằm trong phạm vi Tề Khê có thể nỗ lực. Sự thể trong lòng lại ùn ùn kéo về mãnh liệt, giống như cơn động đất theo sau sóng thần, làm cho người ta hoàn toàn không có được một giây tạm nghỉ, đã bị cuốn vào trong con sóng hung hãn.
Tủi thân, phẫn nộ, không cam lòng và áy náy, giống như một tấm lưới, làm cho Tề Khê muốn trốn cũng không được.
Cố Diễn lái xe, không đưa Tề Khê quay lại công ty luật, cũng không chở cô về nhà, mà lại lái xe đưa cô đến bên hồ.
"Tề Khê, có chuyện gì buồn bực mất hứng, hôm nay đều quẳng lại. Hôm nay anh ở cạnh em, em có thể dốc lòng trút ra hết."
Trước mắt Tề Khê là hồ lớn nhất thành phố Dung, liếc mắt một cái đều nhìn không đến điểm tận, chỉ thấy đằng phía chân trời, vòng xoay cao chọc trời biểu tượng của thành phố Dung sừng sững ở bờ bên kia. Cảnh đêm ở đây vô cùng đẹp, đêm về luôn nườm nượp người đi tản bộ, nhưng lúc này lại không có mấy ai.
Hôm nay trời lặng gió, mặt hồ tĩnh lặng như không có một gợn sóng. Chỉ có ánh mặt trời rơi rải xuống mặt hồ, phản xạ trên những con sóng gấp nếp li ti như những mảnh vụn thủy tinh, kéo đến xa xa, dường như bất tận.
Thời khắc này, Tề Khê bỗng dưng hiểu được vì sau nhiều người sau khi bị tổn thương tâm lý cần đi du lịch, cần gửi gắm tình cảm vào cảnh núi sông mới chữa khỏi. Bởi vì thiên nhiên luôn tồn tại những cảnh sắc rộng lớn và bao dung mọi thứ. Giống như mặt hồ này vậy, rõ ràng ngập tràn những con sóng nhỏ, như những thăng trầm trong cuộc sống, nhưng nhìn tổng thể, mặt hồ vẫn lặng lẽ và dịu êm, hồ nước bao la chứa đựng tất cả.
"Tề Khê, anh biết chuyện này rất khó. Anh không phải người trong cuộc, mãi mãi không thể thấu hiểu cho cảm xúc của em và mẹ em. Nhưng trên đời này, hễ gặp được khó khăn, đôi lúc thậm chí cảm giác suy sụp như từ trên trời rơi xuống, nhưng chờ đến khi em già đi, quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện so với cuộc đời như sông dài mà nói, có lẽ thật sự nhỏ đến không đáng để đề cập."
Tề Khê nhìn mặt hồ phẳng lặng hiền hòa, nghe giọng Cố Diễn ôn hòa bên tai, trong phút chốc hiểu ra ý đồ Cố Diễn dẫn mình đến đây.
Hành trình này của cô, mất đi rất rất nhiều. tình thân đứt đoạn, gia đình tan nát, nhưng không phải không đạt được thứ gì.
Mẹ cô đối diện với hoàn cảnh khốn đốn, lại kiên cường vượt xa so với Tề Khê nghĩ. Mẹ con hợp tác điều tra, cô và mẹ cũng càng thân thiết và càng hiểu nhau hơn so với bất kỳ lúc nào. Không chỉ chuyện nuôi dưỡng, Tề Khê còn thấy được những điểm sáng của bà, lại theo nền tảng giáo dục và nhân cách của bà, thấy được là người xứng đáng để mình kính trọng.
Cố Diễn làm người bạn trai kiên định và vững vàng, ở thời điểm Tề Khê cần trợ giúp. Anh chưa bao giờ buông tay, vẫn đến hỗ trợ Tề Khê, giúp cô vượt qua những khốn khổ lúc đầu. Rồi đến lúc Tề Khê muốn một mình đối diện ba, Cố Diễn lại lựa chọn lén lút bảo vệ. Anh không trực tiếp xuất hiện bên người Tề Khê, mà lại lẳng lặng bầu bạn ở cách đó không xa trong quán cà phê, đảm bảo thời điểm nguy nan đều có thể ra tay hỗ trợ Tề Khê.
Như bàn tay vẫn luôn hỗ trợ sau lưng người tập xe đạp. Lúc Tề Khê hoàn toàn không biết đạp xe, Cố Diễn tận tâm tận sức mà ở bên cạnh, giữ thăng bằng cho Tề Khê. Mà đến khi Tề Khê thật vất vả mới có thể đạp xe loạng choạng, anh lại cho cô tự do để cưỡi xe đi, nhưng hai tay vẫn chưa bao giờ rời khỏi hai bên xe cô.
Như cơn mưa xuân lặng lẽ tưới ướt vạn vật, không đòi báo đáp, cũng không lộ mặt, chỉ lặng yên xoa dịu những gì anh yêu thương.
Đồng thời, những thứ Tề Khê đạt được còn có sự trợ giúp chuyên môn của cấp trên Cố Tuyết Hàm. Chị ấy như ngọn hải đăng soi sáng cho Tề Khê trong bóng tối, là sự tồn tại như thầy mà cũng như bạn, làm người ta phải kính yêu_____ Đã chỉ bảo cho Tề Khê những thao tác chuyên môn, lại còn ngầm mang đến cho Tề Khê rất nhiều triết lý và vốn sống, làm Tề Khê không tự giác mà muốn chạy theo, muốn trở thành một người có dũng có mưu, một người phụ nữ oai hùng hiên ngang như Cố Tuyết Hàm, muốn mạnh mẽ đứng lên, mới có thể truyền thừa lại được ý tốt mà Cố Tuyết Hàm dành cho cô___ đi bảo vệ những người phụ nữ thấp bé khác.
So sánh như vậy, Tề Khê nhìn mặt hồ, bỗng dưng cũng có chút thoải mái.
Đau lòng khổ sợ là khó tránh được, nhưng mà______ thời điểm tồi tệ nhất này, cũng là lúc tốt đẹp nhất.
Rốt cuộc Tề Khê không nhịn được, ôm lấy Cố Diễn, dụi đầu vào lòng anh, ở bên hồ vắng người khóc rống.
Cô cần khóc một lúc.
Nhưng trong lòng Tề Khê hiểu được, khóc xong, là ngày mai, là tương lai.
**
Cố Diễn vẫn rất kiên nhẫn, một chút cũng không ghét bỏ Tề Khê khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, ôm siết lấy cô, không ngừng dịu dàng vỗ lưng cô, chẳng hề thúc giục, không an ủi sáo rỗng, chỉ thật sự ở cạnh bầu bạn.
Chờ Tề Khê khóc xong, anh lấy chiếc khăn tay như đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng lau mặt cho cô, sau đó kéo tay cô______
"Đúng rồi, có hai người muốn gặp em."
Tề Khê khóc đến mắt đỏ quạch, còn hơi ngượng ngùng, cô lại tự lấy khăn tay lau mặt: "Ai vậy?"
"Ngô Kiện Cường và Ngô Khang Cường."
Tề Khê ngẩn người, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng mới nhớ ra: "Bọn họ muốn gặp em làm gì, Lần trước không phải đã nói chuyện xong với bên nhà xưởng lòng dạ hiểm ác rồi sao? Chẳng lẽ lại làm ra chuyện dại dột gì?"
Cố Diễn úp úp mở mở: "Em gặp rồi biết."
Chọn ngày không bằng gặp dịp, chờ trên mặt Tề Khê không còn dấu vết khóc lóc, Cố Diễn gọi điện thoại luôn cho hai anh em kia, như hẹn chỗ, sau đó chở thẳng Tề Khê đến nơi.
Mà thẳng đến chỗ bên ngoài quán nước ven bờ sông, nhìn thấy Ngô Kiện Cường và Ngô Khang Cường, Tề Khê mới hiểu lý do hai anh em này đến đây.
Người mở miệng trước là Ngô Khang Cường, đầu tóc màu xanh của cậu ta đã được nhuộm đen lại bình thường, thoạt nhìn ngoan hơn nhiều, nhưng trên gương mặt trẻ trung mụn lại càng dày đặc. Giọng điệu cậu ta hơi ngại ngùng: "Lúc trước em có liên hệ luật sư Cố, đã nhờ anh ấy chuyển lời cảm ơn, nhưng vẫn muốn gặp lại chị, cùng chị nói một tiếng cảm ơn đàng hoàng!"
Ngô Khang Cường còn rất trẻ tuổi, nhưng nói đến đây, hốc mắt lại mang theo chút hơi nước: "Cảm ơn mọi người không ghét bỏ bọn em. Nhất là chị, luật sư Tề, cảm ơn chị bị anh em tấn công lại không chỉ không đòi bồi thường, còn có thể chủ động quan tâm đến bọn em, giúp đỡ anh em đòi lại công bằng!"
Lúc Ngô Khang Cường nói những lời này, Ngô Kiện Cường vẫn lặng thinh, nhưng hốc mắt đã ửng hồng. Lúc này, anh ta mặc bộ quần áo rộng thùng thình, kiểu dáng đơn giản rẻ tiền, nhưng rõ ràng là có để tâm đến. Mặc dù cuộc sống qua ngày cũng không giàu có nhưng tinh thần rất tốt, không cáu kỉnh hay xuề xòa như trước đây.
Ngô Khang Cường cũng nhìn về phía anh mình, cậu cảm kích mà nói với Tề Khê: "Từ khi nhận được khoản bồi thường xứng đáng, cơn giận trong lòng anh em cuối cùng cũng tan đi. Trước đây, lòng mang theo oán giận, cảm thấy không có lẽ trời, không có công bằng, cảm thấy trong xã hội này, một chút công bằng cũng không có, vẫn tự căm hận bản thân mình, cảm thấy là do lỗi của mình làm hại người nhà."
"Lần này ngay từ đầu, anh em cũng không tin có thể đòi được bồi thường, trước đó hễ nhắc đến luật sư với em đều bảo là kẻ dối trá. Nói thật, ban đầu em cũng hơi bị anh em ảnh hưởng, nhưng cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người không chỉ không đòi thu phí bọn em, cũng không ghét bọn em vô văn hóa hiểu lầm mọi người, thật sự không nhận một xu mà giúp bọn em đòi được tiền!
Ngô Khang Cường nói đến đây, nhịn không được lau nước mắt: "Mọi người không biết, lúc anh em nhận được tiền, thật không thể tin được. Lần đó, anh ấy khóc còn dữ hơn em, thật sự cảm thấy xã hội này còn không vứt bỏ bọn em, còn không phủ nhận bọn em, vẫn có công bằng, vẫn có người tốt."
Có lẽ bị Ngô Khang Cường làm lộ ra chuyện khóc, Ngô Kiện Cường có vẻ hơi ngượng ngùng, anh ta dùng khuỷu tay cọ cọ em mình một chút, lầu bầu nói: "Đừng nói mấy chuyện này, người ta luật sư cũng không thèm biết."
Ngô Khang Cường thấy điệu bộ của anh trai, lại nhịn không được, nín khóc mà mỉm cười: "Mọi người xem, anh em bây giờ tốt hơn nhiều. Nhận được tiền bồi thường, hố sâu trong lòng cũng buông bỏ được đôi chút. Sau khi có tiền, em cũng có thể dẫn anh ấy đến bệnh viện khám chứng rối loạn lưỡng cực, sẽ không bị tái phát vì không tiền uống thuốc rồi lại đâu vào đấy. Lần này gặp được bác sĩ cũng tốt. Trị liệu một thời gian, tình hình anh em cũng tốt hơn, chứng rối loạn lưỡng cực cũng cơ bản được khống chế! Mấy hôm trước còn nói với em, tuy mình cũng xem như có khuyết tật nhỏ, nhưng còn có sức lực, không thể ở nhà chơi bời lêu lổng, định đi tìm việc làm!"
Thấy em trai nói nhảm nhiều quá, Ngô Kiện Cường lại bắt đầu ho khan ám chỉ: "Em nói nhiều với luật sư vậy làm gì? Người ta bận lắm, em không nghe phí luật sư một giờ nhiều ít như nào sao? Cứ ở đây nói năng vô nghĩa lãng phí thời gian của người ta, báo cáo công việc à? Còn thao thao bất tuyệt!"
"Anh! Này không phải trước đó chúng ta luyện tập qua rồi sao? Không phải anh chết sống muốn em viết nháp trước, anh còn sửa chữa, giờ lại bảo em như báo cáo công việc? Sao rốt cuộc lại trách em!"
Đối mặt với màn lật tẩy của Ngô Khang Cường, mặt Ngô Kiện Cường cũng đỏ hết cả lên, anh ta giả bộ muốn đánh Ngô Khang Cường, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Em xem em cái thằng nhóc này, ngốc cỡ nào mà cái gì cũng nói ra miệng! Sao lại không thông minh như vậy!"
...
Nhìn hai anh em có tinh thần cãi nhau như vậy, Tề Khê bỗng dưng thấy cảm giác thoải mái trở về sau thời gian dài vắng bóng.
Cô liếc mắt nhìn Cố Diễn, vô cùng cảm kích anh lúc này sắp xếp cho cô gặp gỡ hai anh em.
Mà Ngô Khang Cường với Ngô Kiện Cường cãi nhau trong chốc lát, cuối cùng như thể cho nhau một ánh mắt. Sau đó, Ngô Kiện Cường hơi ngượng nghịu lấy thứ gì đó đặt dưới đất bên cạnh chân mình lên.
"Luật sư Tề, luật sư Cố, này có chút đồ, mọi người nhất định phải nhận!
Tề Khê bất ngờ, tự nhiên xua tay từ chối: "Đây là án mà chúng tôi đã nhận thì phải làm hết sức có thể, không cần mọi người phải quà cáp."
"Chúng tôi biết, luật sư Cố đã nói trước với chúng tôi, từ chối nhận quà cáp. Nhưng thứ này chẳng tốn bao nhiêu tiền, cũng không xem là lễ vật gì, mọi người mở ra nhìn xem rồi muốn không nhận cũng không muộn."
Tề Khê nghĩ, cũng không tiếp tục từ chối, cùng Cố Diễn mở vật dài dài được gói cẩn thận.
Sau đó, thứ mà họ nhìn thấy là một chiếc cờ lưu niệm, trên cờ còn có viết chữ...
"Công bằng chính nghĩa ở trên đời, luật sư Tề, luật sư Cố trừ gian diệt ác."
Tề Khê thật sự không nhịn được, bật cười: "Các cậu nhờ ai in cái này vậy?"
Ngô Khang Cường hơi ảo não, gãi gãi đầu: "Viết không hay hả? Em nghĩ lâu lắm mới viết được vần như vậy đó? Còn nghĩ mình giỏi quá, quyết tâm sau này phải giống như hai anh chị, hai luật sư lớn, phải học luật giống vậy."
Tuy là chiếc cờ lưu niệm bình thường, chữ in cũng làm cho người ta lắc đầu không nhịn được cười, nhưng trong lòng Tề Khê lại dâng lên cảm động, ý thức trách nhiệm cùng với sứ mệnh nghề nghiệp.
Dù rằng ban đầu học luật, lúc đầu nghĩ đến muốn giành được vị trí đứng đầu, chỉ là vì muốn chứng tỏ bản thân với Tề Thụy Minh, chỉ là vì dỗi. Nhưng cố gắng học tập quả thực chưa bao giờ sai. Tuy Tề Khê lẩn quẩn đi đường vòng, nhưng cuối cùng, nhìn thấy Ngô Kiện Cường và Ngô Khang Cường trước mặt, Tề Khê cảm thấy, mặc dù ước nguyện ban đầu không đơn thuần, nhưng vẫn dựa vào bản năng của chính mình, tìm ra được con đường chính xác.
Pháp luật giúp cô khi đối mặt với người cha ngoại tình của mình và con trai riêng của ông ta, có thể bảo vệ được bản thân. Pháp luật cũng giúp cô khi gặp được những con người yếu thế khốn cùng trong xã hội, có thể vươn tay ra trợ giúp, bảo vệ.
"Công bằng chính nghĩa ở trên đời, luật sư Tề, luật sư Cố trừ gian diệt ác."
Quê thì có quê.
Nhưng nói ra cũng đúng.
Luật sư tập sự chính là nơi khởi đầu của nghề luật sư. Tương lai còn rất nhiều vụ việc, càng nhiều thử thách chờ đợi. Khi thực hiện giá trị nghề nghiệp của bản thân, ngoài việc nhận về phần tiền lương để nuôi gia đình, quả thực còn có thể giúp đỡ rất nhiều người.
Mặc dù lúc đàm phán với Tề Thụy Minh, Tề Khê đã muốn chứng minh bản thân, chứng tỏ phụ nữ cũng có thể làm tốt vai trò luật sư, đều có thể đàm phán tốt. Nhưng lúc này, Tề Khê đã không còn muốn chứng tỏ điều gì nữa______ Nếu luôn muốn chứng minh phụ nữ mạnh mẽ hơn đàn ông, có phải cũng là nạn nhân của tư tưởng trọng nam khinh nữ?
Chỉ cần tự mình sống tốt, xứng đáng với nghề nghiệp của bản thân, lại biết cư xử đàng hoàng với người bên cạnh, sẽ không cần phải chứng tỏ sự vĩ đại của bản thân với bất kỳ ai nữa.
- ---------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT