Tề Khê vừa thoát khỏi kiếp độc thân, vẫn lưu luyến cảm giác thân mật, ôm Cố Diễn ăn vạ một lúc, vẫn luôn tìm cách xác nhận trong đầu những chuyện này đều là thật, cô mới hơi mơ mơ màng màng, giống như một chú gấu túi rời khỏi cành cây mà buông Cố Diễn ra.

Mặt Tề Khê vẫn đỏ ửng, cả người vẫn còn hơi căng thẳng. Vì để giảm tỏa cảm xúc kì lạ này và di dời sự chú ý của bản thân, Tề Khê hắng hắng giọng, quyết định tập trung sự chú ý đến những chuyện công việc: "Lâm Lâm kia thế nào rồi? Chuyện cô hàng xóm của anh bị bạn trai cũ đe dọa xử lý có tốt không?"

Trước đây chỉ lo chăm chăm chuyện tình cảm, bây giờ cảm xúc hòa hoãn lại, Tề Khê đã bắt đầu để tâm đến chuyện của cô hàng xóm kia. Cô vì bản thân lúc trước ù ù cạc cạc rồi sinh đố kỵ mà cảm thấy xấu hổ. Không thể tưởng tượng được một cô gái dịu dàng là thế lại bị bạn trai cũ uy hiếp, chỉ mong rằng phiền phức của Lâm Lâm đã được giải quyết.

Cố Diễn trầm ngâm một lúc: "Thật ra chứng cứ cơ bản đã có, bạn trai cũ của cô ấy thật không biết sống chết, ngay từ lúc đầu chính là sử dụng những đoạn trò chuyện phiếm với Lâm Lâm để uy hiếp đòi quay lại. Em biết mà, lúc bạn bè bồ bịch nói xấu cấp trên hay đồng nghiệp đều là chuyện quá bình thường. Nhưng bây giờ lại chụp màn hình những đoạn trò chuyện này, đe dọa Lâm Lâm sẽ gửi cho từng người bị nói xấu, làm cho cô ấy bị dìm chết bởi xã hội, lợi dụng sự sợ hãi của Lâm Lâm, không ngừng thao túng cảm xúc của cô ấy, không ngừng đòi hỏi cô ấy ra gặp, đi dạo phố, xem phim, còn đòi quay lại, mà bây giờ đã tiến triển đến tống tiền cô ấy."

Tống tiền?

Vừa nghe nhắc đến tiền, Tề Khê đã bắt đầu cảm thấy hứng thú: "Giá trị lớn đến đâu? Có thể quy về tội đe dọa nhằm chiếm đoạt tài sản không?"

Loại đàn ông có thể dùng những chuyện riêng tư của phụ nữ trong lúc quen nhau để đàn áp, nếu lần nào cũng khoan nhượng, hoàn toàn không phản ứng, chỉ sợ sẽ giống như con đỉa bám riết mà hút máu không ngừng.

Nếu chỉ là uy hiếp linh tinh thông thường, mặc dù báo cảnh sát có thể cũng chỉ xử phạt như hành vi gây rối nhỏ, thật sự không thể nào chấm dứt hẳn hành vi của đối phương, thậm chí còn có thể chọc giận đối phương, làm cho họ càng làm ra những hành vi gây rối quá khích hơn. Nhưng nếu có thể khép vào tội hình sự đe dọa chiếm đoạt tài sản, tính chất lại khác hoàn toàn, thật sự có thể khiến cơ quan công quyền là viện kiểm sát tham gia, làm cho đối phương phải gánh chịu hậu quả.

Cố Diễn gật gù: "Giá trị tiền đã vượt qua mức tội phạm nghiêm trọng. Tính đến nay đã tống tiền Lâm Lâm năm lần, tính đến lần trước Lâm Lâm thống kê lại, đã moi của cô ấy tổng cộng khoảng mười bốn vạn tệ."

Dù rằng trước đây cho rằng Lâm Lâm là ánh trăng sáng của Cố Diễn, cô vẫn âm thầm ghen tuông, tự xem cô ấy là đối thủ, vẫn thường ngấm ngầm sảng khoái mắng mỏ sau lưng người ta mấy câu rằng đối phương không có chiêu gì khác ngoài đeo bám Cố Diễn, nhưng hôm nay nghe cô ấy gặp chuyện, Tề Khê là phụ nữ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, loại đồng cảm này làm cho cô ấy vô cùng phẫn nộ: "Không thể như vậy được, không thể ngồi yên chờ chết, nếu chứng cứ cũng thu thập đầy đủ rồi, chúng ta dắt Lâm Lâm đi báo cảnh sát ngay đi!"

Kết quả nói đến đây, Cố Diễn lại có chút khó xử mà lắc đầu, đau đầu nói: "Vấn đề ở đây là, Lâm Lâm không muốn báo cảnh sát. Cô ấy còn vài lần cảnh cáo với bạn trai cũ nếu còn tiếp diễn sẽ báo cảnh sát, cũng nói cho anh ta biết hành vi của anh đã đã có thể cấu thành tội phạm nghiêm trọng, hy vọng anh ta dừng tay. Nhưng đối phương không kiêng nể gì, như chắc chắn Lâm Lâm sẽ không đi báo cảnh sát, không những không dừng tay mà còn làm nghiêm trọng hơn. Anh cũng khuyên cô ấy rồi, phân tích cho cô ấy lợi và hại, nhưng cô ấy vẫn không chịu hành động."

Sao lại có thể như vậy? Một khi báo cảnh sát, chắc chắn sẽ thắng!

Tề Khê không giải thích được quyết định của Lâm Lâm, nhưng nếu bây giờ cô đang ở nhà Cố Diễn, sao không đến thẳng chỗ Lâm Lâm ở dưới lầu để nói chuyện trực tiếp?

Cố Diễn nghe xong kế hoạch của Tề Khê, ngẩn người, nhưng lại hiểu ra ngay chỗ mấu chốt, gật đầu: "Được, có lẽ các em đều là phụ nữ, em tâm sự với cô ấy thì càng có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy."

Tề Khê gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng em phải giải thích, không phải vì em biết Lâm Lâm không phải bạn gái anh thì mới đồng ý hỗ trợ." Giọng điều Tề Khê nghiêm túc: "Dù Lâm Lâm là bạn gái anh, thậm chí là vợ anh, nếu biết được cô ấy gặp loại chuyện thế này, em cũng sẽ đến giúp."

Cố Diễn ngẩn người, sau đó mang theo vẻ bất đắc dĩ mà nói: "Em không cần giải thích, vì anh biết em là người như thế nào, nhưng anh cũng muốn tự biện hộ một chút, không có chuyện người khác trở thành bạn gái anh hay vợ anh."

Anh nói xong, cúi đầu cầm lấy điện thoại, nhắn tin cho Lâm Lâm.

Vừa nãy lời anh nói cũng chỉ mới mở đầu, còn chưa nói đến nửa câu sau, nhưng ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào cô cũng đã đủ để truyền đạt lại điều anh muốn nói.

Không có chuyện người khác trở thành bạn gái hay vợ tương lai, chỉ có Tề Khê.

Tề Khê cảm giác đầu óc quay cuồng, thời đại học không yêu đương thật đúng đắn. Bởi vì đàn ông thật sự là vật cản trên con đường học tập. Bản thân mình vừa nãy còn đang một lòng một dạ tìm giải pháp cho chuyện của Lâm Lâm, kết quả là lúc này cùng Cố Diễn bốn mắt nhìn nhau xong, lại khiến cho đầu óc mê muội.

Tại sao tên đàn ông này có thể nói một đằng ý một nẻo một cách nghiêm túc như vậy!

Tề Khê ngoài mạnh trọng yếu mà đánh Cố Diễn một chút, đang lúc ầm ĩ với nhau, tiếng đập cửa truyền đến_____ Lâm Lâm vừa lúc có ở nhà, Cố Diễn vừa nhắn tin, cô đã lên thẳng lầu tìm.

Tề Khê sửa sang lại diện mạo, làm ra dáng vẻ xinh đẹp đoan trang, sau đó mới kêu Cố DIễn ra mở cửa.

Mới vài ngày không gặp, Lâm Lâm trong ấn tượng dịu dàng trắng trẻo, lúc này mặt mũi lại tiều tụy vàng vọt như sáp, ánh mắt nhìn cũng chẳng có thần, môi khô nứt nẻ vì thiếu nước.

Vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, trong lòng Tề Khê khó chịu ngay tức thì.

Bị người từng thân mật lấy chuyện riêng tư ra đàn áp, phải chịu áp lực tâm lý nhiều đến cơ nào mới tiều tụy như thế?

Giờ phút này, lời vốn đến miệng của Tề Khê cũng không cách nào thốt ra được. Cô theo phản xạ mà làm chuyện cô nghĩ là nên_____ nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lâm, sau đó vỗ về vai cô ấy.

"Không sao cả, đừng sợ."

Chưa từng nói gì cả, cũng chưa từng hứa hẹn, nhưng chỉ một cái ôm và an ủi như thế này, cảm xúc căng chặt trên mặt Lâm Lâm rốt cuộc cũng nứt vỡ, cô vùi đầu trên vai Tề Khê mà khóc.

Có lẽ là vẫn không thể giải tỏa được cảm xúc, vừa khóc được, Lâm Lâm khóc luôn gần nửa giờ.

Trong lúc đó, Tề Khê cũng không hối thúc cô ấy, vẫn kiên nhẫn vỗ lưng cho, chờ cảm xúc cô ấy dịu bớt.

Sau khi Lâm Lâm khóc xong, thoạt nhìn tâm tình có buông lỏng một chút. Cô ấy dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Tề Khê: "Rất xin lỗi, mang lại phiền phức thêm cho mọi người."

Tề Khê rút miếng khăn giấy đưa cho cô ấy: "Không sao cả, chuyện cô gặp phải thật ra rất nhiều cô gái khác cũng bị. Nhưng tin tưởng bọn tôi, nhất định có thể giải quyết tốt."

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Lâm Lâm lại trở nên ảm đạm: "Không dễ như vậy..." Cô ấy hơi nức nở, nói: "Anh ta nắm điểm yếu của tôi."

Điểm yếu? Ý nói những tin nhắn trò chuyện nói xấu sếp và đồng nghiệp đấy sao?

Tề Khê liếc mắt nhìn Cố Diễn một cái, vừa định hỏi Cố Diễn có thể để mình và Lâm Lâm trò chuyện riêng với nhau trước không, Cố Diễn lại như cảm nhận được, nhìn Tề Khê nở nụ cười, vô cùng ăn ý mà hiểu ra suy nghĩ của cô, tự nhiên nói: "Tôi đi lấy hoa quả cho mọi người."

Cố Diễn vừa đi, Tề Khê cũng không cần che giấu: "Lâm Lâm, rốt cuộc cô gặp chuyện gì, bạn trai cô thật sự nắm giữ bản sao trò chuyện của cô à?"

Rất nhiều người thường nói xấu sếp và đồng nghiệp, mặc dù những lời nói xấu này thật sự bị bạn trai cũ ác ý công khai ra cũng không đến nỗi có thể phá hủy một con người. Bởi vì công việc có thể thay đổi. Cùng lắm thì bỏ của chạy lấy người, nhảy việc làm lại từ đầu.

Còn nếu đối với công việc này thật sự yêu thích đến độ không muốn rời khỏi thì có thể nhân cơ hội này mà chân thành trò chuyện với cấp trên và đồng nghiệp, tháo gỡ khúc mắc trong lòng. Nếu như người bị nói xấu thật sự để bụng, cũng chỉ cần Lâm Lâm dày mặt, trong công ty cũng không ai dám làm gì cô ấy. Huống chi nếu là người có thể bị nói xấu sau lưng, có nghĩa là bình thường thái độ làm việc của lãnh đạo hay đồng nghiệp này cũng có vấn đề, khéo Lâm Lâm còn trở thành đối tượng được những đồng nghiệp khác hâm mộ.

Cho dù là tình huống nào, vẫn tốt hơn là bị tên bạn trai cũ tởm lợm mang ra để gây khó dễ và xoay vòng không ngừng.

Mà Lâm Lâm còn không tự nguyện báo cảnh sát, Tề Khê thấy có thể trong tay tên người yêu cũ này, ngoài thứ mà Lâm Lâm nói ra, còn có cái khác?

Tề Khê nhìn vào mắt Lâm Lâm: "Lâm Lâm, cô không cần quan tâm sau này tôi có đánh giá cô hay không. Bây giờ thân phận tôi là một luật sư, cho dù cô có làm gì đi nữa, tôi cũng không dùng quy chuẩn đạo đức xã hội để phán xét cô. Tôi chỉ đứng ở phương diện pháp luật mà đánh giá hành vi của cô, phân tích rủi ro trong hành vi của cô. Nếu cô hy vọng có thể thoát khỏi tên bạn trai cũ của cô, vậy cô cần nói hết tất cả sự thật cho chúng tôi biết, nếu không chúng tôi cũng không có cách nào để giúp đỡ cô cả.

Có lẽ đã hiểu được sự nghiêm túc trong thái độ của Tề Khê, Lâm Lâm chật vật cắn môi, hơi chần chừ, thẹn thùng, nhưng rốt cuộc, sau một hồi giãy giụa, cũng vẫn mở miệng: "Anh ta là mối tình đầu của tôi, lúc ấy không hiểu chuyện, lại là lần đầu yêu đương, nên bỏ ra rất nhiều. Vì cho anh ấy lần đầu tiên quý giá nên cảm giác muốn có một tình cảm đề cập đến hôn nhân, kết quả... Kết quả là ở bên tôi không bao lâu, tôi lại phát hiện anh ta lén lút có người khác."

Trong lòng Tề Khê bắt đầu có được phỏng đoán ban đầu, cô hơi cau mày, nhìn Lâm Lâm: "Cho nên cô..."

"Cho nên tôi vì cứu chữa, cũng tìm anh ta làm ầm ĩ, rốt cuộc anh ta nói, bởi vì anh ta làm việc trong giới tài chính, thường xuyên đi công tác, cho nên thường không gặp được tôi. Nói anh ta là một người đàn ông bình thường, mỗi lần có nhu cầu kia, tôi lại không ở bên cạnh, anh ta nhịn không nổi..."

Lâm Lâm nói đến đây, sắc mặt tràn ngập chán chường: "Cho nên tôi nghe lời anh ta nói xong, mỗi lần anh ta đi công tác lại cho anh ta quay một số video thân mật. Anh ta muốn tôi bày tư thế gì, làm động tác gì tôi đều nghe theo, nghĩ như vậy có thể giữ được trái tim anh ta."

Lâm Lâm nói đến đây, Tề Khê đã hiểu rõ ngọn ngành. Nguyên nhân cô ấy bị uy hiếp mà mãi không dám hạ quyết tâm báo cảnh sát, là bởi vì thứ nằm trong tay bạn trai cũ của cô ấy, cũng không chỉ đơn giải là mấy mẫu tin trò chuyện nói xấu cấp trên và đồng nghiệp.

Giọng điệu của Tề Khê cũng trở nên nghiêm túc: "Cho nên bây giờ anh ta cầm mớ video này để uy hiếp cô?"

Lâm Lâm đỏ mắt, gật gật đầu: "Đúng vậy. Thời điểm tôi với anh ta quen nhau cũng chỉ mới năm nhất đại học, lúc ấy anh ta cũng đã đi làm, lớn hơn tôi năm tuổi, trưởng thành hơn tôi rất nhiều. Trước đó tôi rất si mê, sau ra xã hội, tiếp xúc càng nhiều con người, sự việc, dần tỉnh táo lại, lại biết con người anh ta cũng không quá thích hợp với tôi. Thậm chí anh ta làm việc trong mảng tài chính, nhưng cách làm việc cũng không hợp với tôi. Ví dụ như anh ta lợi dụng cơ hội đi công tác làm dự án, chi tiêu khống. Sau đó để lôi kéo dự án và đầu tư vẫn luôn mời đối tác đi Karaoke hoặc vào những câu lạc bộ xa hoa các loại, hoặc nơi chơi bóng, hơn nữa anh ta thực sự trêu ghẹo tán tỉnh, cảm giác như đã ăn sâu vào xương, không thể sửa đổi.

Nói đến đây, Tề Khê cũng đoán được: "Cho nên cô đòi chia tay?"

"Đúng vậy. Ban đầu anh ta cũng đồng ý dễ dàng, bởi vì anh ta làm việc bên mảng tài chính, thu nhập xem như cao so với bình quân, không thiếu phụ nữ để lắp vào chỗ trống. Nhưng mà không ngờ rằng chia tay không được bao lâu, chuyện anh ta lấy việc công làm việc tư, chi tiêu gian dối bị đồng nghiệp tố giác. Cũng chính lúc đó, dự án anh ta đang theo xảy ra vấn đề, kết quả cũng không tốt. Vừa lúc hợp đồng lao động với công ty anh ta đến hạn, bên nhân sự quyết định không ký tiếp, buộc anh ta thôi việc. Anh ta bỗng chốc thất nghiệp, còn phải đền lại khoản tiền thu chi gian dối lúc trước, mấy người phụ nữ trước đó léng phéng với anh ta đều chạy mất, anh ta quay về tìm tôi."

Nói đến đây, tâm tình Lâm Lâm hơi mất kiểm soát, nước mắt rơi lã chã: "Tuy rằng sau khi chia tay với anh ta tôi đã đau khổ một trận, nhưng thời điểm anh ta lại đến tìm tôi, thật sự tôi đã bỏ xuống được rồi. Lúc đó, vì lý do công việc, tôi đã gặp một người đàn ông mới, đối với tôi rất tốt, rất tôn trọng tôi, người cũng vô cùng ôn hòa. Lúc anh ấy vừa mới thổ lộ với tôi, chúng tôi vừa mới ở bên nhau, lại không ngờ, tên bạn trai cũ của tôi lại tìm tới cửa."

Tề Khê nghe đến đây, ngoại trừ cảm giác giác đồng tình với Lâm Lâm, là sự phẫn nộ đối với tên bạn trai cũ kia: "Anh ta cầm ảnh và phim thân mật trước đây để uy hiếp cô?"

Lâm Lâm gật gật đầu: "Đúng vậy, anh ta nói xem trên Weibo của tôi nhìn thấy tôi có tình yêu mới, nói không quên tôi được, muốn quay về với tôi; tôi từ chối. Không ngờ sau đó anh ta lại dùng mớ ảnh chụp và phim, với cả những đoạn chat trước đây ra uy hiếp tôi. Nếu tôi không đồng ý quay lại, anh ta sẽ mang mấy thứ này gửi cho bạn trai bây giờ của tôi, để xem anh ấy còn cần tôi không."

Người lại có thể cặn bã đến như vậy!

Lâm Lâm nói đến đây, nước mắt đã rơi như mưa: "Lúc đó bạn trai của tôi là người vô cùng tốt. Tuy là nhà không phải quá mức giàu có nhưng lại là gia đình trí thức. Cha mẹ đều rất hiền hòa. Tôi thật sự không muốn quá khứ đáng gièm pha của tôi bị phơi bày đến trước mặt họ. Cũng không muốn anh ấy biết được tất cả rồi lại nhìn tôi bằng dáng vẻ chán ghét. Có chuyện tên bạn trai cũ kia giữ những thứ đó trong tay để đứng giữa gây khó dễ, tôi và bạn trai hiện tại cũng không thể có tương lai. Tôi nghĩ như vậy, thà rằng đường hoàng mà rời khỏi thế giới của anh ấy, cho nên mặc kệ anh ấy níu kéo, kiên quyết chia tay."

"Tôi nghĩ đến chuyện bạn trai cũ vì thất nghiệp, mọi việc không thuận lợi, nhìn đến công việc và đời sống tình cảm của tôi đều đi theo con đường tốt đẹp nên trong lòng cảm thấy căm phẫn. Chỉ cần tôi chia tay với bạn trai mới là được. Nhưng không nghĩ đến chuyện anh ta bắt đầu gia tăng sự uy hiếp với tôi. Anh ta nói tôi từ chối quay lại cũng được, nhưng phải cho anh ta một lần cuối. Chỉ cần tôi chịu cho anh ta thêm lần cuối, tôi và anh ta sẽ không nợ nần gì nhau."

Làm gì có chuyện một lần cuối?

Người trong tâm bão là Lâm Lâm có thể bởi vì hoảng loạn mà tin lời nói của tên bạn trai cũ, nhưng người ở ngoài đứng xem như Tề Khê, phàm là nghe đến đấy, đều có thể nghĩ được, có một... tất sẽ có hai. Chỉ cần cô yếu đuối một lần, hắn ta nhất định được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Quả nhiên, lời kể tiếp theo của Lâm Lâm đã như khóc không thành tiếng: "Nhưng không thể ngờ anh ta như vực sâu không đáy, được một lần rồi lại muốn lần thứ hai. Chỉ cần anh ta muốn, anh ta lại chứng nào tật nấy dùng chuyện riêng tư của tôi để trấn áp. Nếu không chịu đi thuê phòng với anh ta, anh ta sẽ gửi cho ba mẹ, và đồng nghiệp thân thiết. Cứ như vậy, một lần rồi lại một lần. Lúc đầu là thuê phòng, sau đó ngay cả tiền thuê phòng cũng bắt tôi trả. Thuê phòng xong còn muốn tôi cho tiền anh ta để đi chơi bời, xem tôi như vật giải trí miễn phí và máy rút tiền."

"Tôi vì chuyện này mà ngày nào cũng mất ngủ, tinh thần hốt hoảng, mắc chứng trầm nghiêm trọng, nói với Cố Diễn cũng là do rối loạn lưỡng cực, ngoài việc lúc trước tôi bị tên bạn trai cũ quấy rầy nên lên cầu cứu trong nhóm, vừa lúc Cố Diễn tiện đường nên cùng tôi trở về. Có một lần tôi đứng trên sân thượng xúc động muốn nhảy lầu tự tử, vừa lúc Cố Diễn cũng lên sân thượng giải sầu gặp phải, cứu tôi xuống, tôi mới nói vắn tắt những chuyện này với anh ấy."

Thì ra là vậy, cho nên mới có chuyện Lâm Lâm nhờ Cố Diễn giúp đỡ. Nhưng dù sao Cố Diễn cũng là đàn ông, chuyện Lâm Lâm vì bạn trai cũ mà chụp ảnh và quay phim người lớn này, sợ rằng sẽ không thể bỏ qua xấu hổ mà nói thẳng với Cố Diễn. Vì vậy nên Cố Diễn cũng chỉ nghĩ Lâm Lâm bị bạn trai cũ bắt chẹt vì mấy đoạn trò chuyện vặt vãnh kia.

Lâm Lâm lau nước mắt: "Lý trí tôi cũng bảo phải báo cảnh sát, nhưng trong tay anh ta giữ mấy thứ kia, tôi sợ cá chết lưới rách, anh ta công khai hết ra, tôi cũng không muốn sống nữa."

Nếu trước đây Tề Khê vẫn không hiểu được vì sao Lâm Lâm không chịu báo cảnh sát, nghê đến đây thì cô đã tỏ tường tất cả.

Trong xã hội này, một người phụ nữ thường bị chi phối bởi những nghĩa vụ đạo đức và trong sạch lớn lao. Tất cả những chuyện ái tình hoặc đi quá giới hạn, người đàn ông đều luôn dễ dàng rút lui an toàn, thậm chí còn có người dùng giọng điệu hâm mộ mà bàn về nam chính trong những vụ việc đó, nhưng lại dùng giọng điệu khinh bỉ và chế nhạo để nói về người phụ nữ.

Những băn khoăn của Lâm Lâm, Tề Khê hoàn toàn có thể hiểu được.

Nhưng...

"Nếu cô không chủ động ra tay, sẽ bị bạn trai cũ của cô xem là nhu nhược và dễ bắt nạt. Tính xấu của con người có xu hướng làm theo thói quen. Bây giờ có khi anh ta nghĩ cô thỏa mãn tất cả những yêu cầu của anh ta cũng là chuyện đương nhiên. Vậy cô có muốn cả đời bị một tên khốn nạn như vậy trói buộc đến không thể chống cự không? Có nghĩ đến chuyện sau này hễ gặp được người đàn ông nào tốt, lại vì tên bạn trai cũ gớm ghiếc này mà phải chia tay không? Cho đến khi cuộc đời của cô bị hủy hoại triệt để?"

Giọng điệu của Tề Khê vô cùng nghiêm túc: "Hơn nữa, cô phải tin vào năng lực làm việc của cảnh sát. Hành vi của tên bạn trai cũ của cô đã phạm vào tội phạm nghiêm trọng là đe dọa chiếm đoạt tài sản; lợi dụng chuyện riêng tư của cô để uy hiếp quan hệ là tội cưỡng gian, làm trái ý chí chủ quan của người phụ nữ để cưỡng ép phát sinh quan hệ. Cho dù anh ta là người xa lạ hay là bạn trai hiện tại, bạn trai cũ gì thì cũng đều là cưỡng gian. Một khi cô báo cảnh sát, sau khi cảnh sát xác minh và quyết định can thiệp, chính là tội phạm hình sự, nhiều tội danh cùng lúc, phải giao cho bên viện kiểm sát buộc tội. Cho dù anh ta ở trước mặt cô hoành hành ngang ngược cỡ nào cũng không thể vượt qua quyền lực nhà nước."

Những lời Tề Khê nói như dốc hết chân tình, cô phân tích lợi hại cho Lâm Lâm: "Cô nghĩ là một điều nhịn chín điều lành, nhưng lòng tham của anh ta lại được nuôi lớn, mãi mãi không có ngày thỏa mãn. Cô nghĩ lại xem, mỗi lần anh ta đưa ra yêu cầu quá đáng với cô, nhất định đều cam đoan là lần cuối, nhưng không phải là đều có lần sau đấy sao?"

Lời này đại loại là chạm đến đáy lòng Lâm Lâm. Cô ấy đã phải trải qua rất nhiều lần như vậy, thật khó khăn lắm mới nhìn thấy lối ra. Kết quả là đi đến cuối đường mới phát hiện là đường không lối thoát. Chuyện đi ngược lại với mong muốn của cô ấy như kéo dài bất tận, nên cô ấy mới rơi vào tình trạng trầm cảm nghiêm trọng như vậy.

Dù quyết tâm của Lâm Lâm chỉ còn cách đích một bước chân, nhưng cô ấy vẫn còn nhiều băn khoăn: "Nhưng một khi đi đến chuyện hình sự, người nhà tôi... còn có anh ta... có thể mọi người sẽ biết việc này... Tôi thật sự rất sợ, sợ chuyện không ổn thỏa."

Nghe đến đây, trong lòng Tề Khê cũng phải nghĩ ngợi.

Thực tế trong lòng Lâm Lâm đã quyết tâm muốn báo cảnh sát chuyện bạn trai cũ của cô ấy, nhưng điều làm cô ấy phân vân cũng không phải là sợ đối diện trực tiếp với bạn trai cũ, mà là không dám nhìn thẳng vào quá khứ của bản thân, vì đã sơ sẩy và khờ dại mà phạm phải sai lầm.

"So với việc để cho bạn trai cũ của cô muốn vạch trần chuyện quá khứ ra bất kỳ lúc nào cũng được, sẽ tốt hơn nếu cô tự đối mặt với chuyện này. Lúc đó cô còn trẻ tuổi, vì không hiểu chuyện nên nhẹ dạ, tin lầm người không tin, quay một ít clip riêng tư, bị đối phương nắm lấy điểm yếu, so với việc thường xuyên bị đối phương uy hiếp thì không bằng cô tự động báo án."

"Làm bất kỳ chuyện gì vốn cũng đều phải gánh chịu hậu quả." Tề Khê đưa miếng khăn giấy cho Lâm Lâm, "Lâm Lâm, quá khứ làm sai không có gì cả, nhưng không thể để sai lầm tiếp nối sai lầm trầm trọng hơn. Trước đây vì cứu vãn tình cảm với bạn trai cũ mà cô làm cho chính mình trở nên hèn mọn, không biết tự yêu thương bản thân, làm ra việc ngốc nghếch, tự tay đưa những đoạn phim có thể làm tổn thương cô vào tay tên cặn bã, bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau sửa lại cho đúng."

Tề Khê dẫn dắt từng bước: "Mặc dù hiện nay cô che giấu chuyện này, thỏa mãn tất cả đòi hỏi của tên bạn trai cũ kia, nhưng một ngày nào đó, cô sẽ khó lòng chống đỡ. Bây giờ anh ta đã vòi cô đến hơn mười vạn, còn sau này thế nào? Tương lai có thể là trăm vạn, mấy trăm vạn, thậm chí hơn nghìn vạn. Ngày nào đó cô không đáp ứng được, đến lúc đó anh ta vẫn sẽ lựa chọn phơi bày chuyện quá khứ này ra. Lúc đó thương tổn tạo ra cho cô đã như một quả cầu tuyết tích lũy theo ngày tháng, càng khó chống cự lại."

Lâm Lâm còn hơi do dự: "Lỡ như đi vào con đường pháp lý, sau đó mọi người biết..."

Tề Khê nhìn thẳng vào mắt Lâm Lâm: "Tôi biết cô đang lo lắng chuyện gì. Có lẽ ba mẹ cô dù biết việc này cũng chỉ thương xót cho cô, mà không phải trách cứ cô. Mà người đàn ông cô thích lại bị buộc phải chia tay kia..."

Tề Khê gọi tên Cố Diễn.

Không bao lâu, Cố Diên đã đẩy cửa, mang hoa quả vào, hiển nhiên là đứng ngoài cửa chờ lệnh Tề Khê từ lâu.

Tề Khê liếc nhìn Lâm Lâm một cái, sau đó nhìn Cố Diễn; "Cố Diễn, giả sử như, em ví dụ thôi, giả sử như trước khi em gặp anh đã từng làm một chuyện rất tệ hại. Sau đó anh biết được có chọn bỏ em mà đi không? Có trách cứ em không?"

Cố Diễn ngẩn người, rõ ràng là không theo kịp câu chuyện của Tề Khê, anh hỏi: "Em làm chuyện gì? Có trái pháp luật không?"

"Không có, nhưng mà căn cứ theo đạo đức thì, không quá phù hợp, ví dụ như..." Trong khoảng thời gian ngắn Tề Khê cũng nghĩ không ra được chuyện tương tự, "Ví dụ như vì không biết mà trót làm người thứ ba chẳng hạn?"

Mặc dù chỉ là giả thiết nhưng sắc mặt Cố Diễn vẫn trở nên tức giận, làm Tề Khê có hơi không yên lòng.

"Tề Khê, anh sẽ không trách em." Nhưng giọng nói ôn hòa bình tĩnh của Cố Diễn đã nhanh chóng xua tan bất an và căng thẳng trong lòng Tề Khê. Anh hạ giọng nói, "Anh chỉ trách bản thân mình, tự trách mình không gặp em đủ sớm, tự trách mình không thể bảo vệ em đàng hoàng sớm hơn, mới làm cho em rơi vào chuyện như vậy. Đây vốn cũng không phải là lỗi của em."

Tuy không hiểu ý nghĩa câu hỏi bất chợt của Tề Khê, nhưng đến khi Lâm Lâm bất chợt khóc òa lên, rốt cuộc Cố Diễn cũng bắt đầu phản ứng lại. Anh nhìn Tề Khê, cô cũng gật đâu với anh. Dù không nói gì, nhưng Tề Khê tin Cố Diễn theo ánh mắt của mình cũng đã đoán được đại khái.

Trong lúc Lâm Lâm vẫn khóc dai dẳng, Tề Khê vẫn bầu bạn cùng cô ấy, trấn an cô ấy: "Cô xem, Lâm Lâm, trong một số việc, cũng không phải tất cả đàn ông đều nhận định là phụ nữ sai. Cô lo sợ người cô thích biết chuyện, thậm chí vì thế mà thẳng thừng chặt đứt đoạn tình cảm này, có phải là không công bằng với anh ấy không? Bởi vì cô dự đoán phản ứng của anh ấy, nghĩ anh ấy sẽ vì chuyện này mà kỳ thị khinh rẻ cô. Nhưng thật ra, không chừng phản ứng của anh ấy cũng giống như Cố Diễn, không chỉ không cho là cô sai, mà ngược lại còn thấu hiểu và yêu thương cô, kiên định ở bên cạnh cô, bầu bạn cùng cô vượt qua con đường đen tối."

"Nếu thật sự là người ôn hòa lương thiện như cô nói, biết đâu sau này sẽ không trách lỗi cô. Chỉ cảm thấy anh ấy không thể bảo vệ cô đàng hoàng, lại càng muốn đối xử tốt với cô hơn."

Tề Khê cười ôn hòa: "Nếu anh ấy vì biết được chuyện này mà rời xa cô, thì sao có thể cùng cô trải qua cuộc đời dài lâu? Vợ chồng đúng nghĩa không chỉ có thể đồng cam mà còn phải cộng khổ. Cuộc sống chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió cả. Nếu anh ấy không thể chấp nhận, vậy cô quyết định chia tay cũng không phải tiếc nuối. Cũng xem như cho bản thân và đoạn tình cảm này một sự công bằng. Cho nên cô thực hiện chuyện cô phải làm là đi báo án, còn lại những chuyện khác thời gian sẽ trả lời."

Tề Khê nói đến đây trừng mắt nhìn Lâm Lâm: "Hơn nữa, bây giờ người làm việc trong ngành công- kiểm- pháp đều vô cùng giỏi. Vụ án của cô như vậy cũng rất được quan tâm. Sau khi bắt đầu trình tự tư pháp cũng sẽ không làm cho hậu quả lớn thêm. Đội nhóm công-kiểm-pháp bây giờ đã có số lượng lớn viên chức nữ. Vấn đề liên quan đến riêng tư phụ nữ như của cô, hoàn toàn có thể yêu cầu viên chức nữ để có thể đồng cảm với cô dễ dàng."

Mặc dù những lời đã nói đều là sự thật, nhưng Tề Khê cũng không muốn ru ngủ Lâm Lâm. Sau khi nói mặt tốt xong, cô cũng nói cả mặt xấu, hy vọng Lâm Lâm có thể chuẩn bị tốt.

Vì vậy, Tề Khê thẳng thắn nói: "Chỉ là khi bắt đầu quy trình pháp lý, nhất là sau khi khởi tố, phải tính đến hậu quả là để người thân thiết của cô biết được. Tôi hy vọng trước khi cô báo án phải chuẩn bị sẵn sàng vấn đề này. Nhưng tôi nghĩ những người thân bên cạnh cô sẽ không bao giờ đứng ở góc độ của hung thủ, vẫn sẽ vững vàng mà đứng về phía cô thôi."

Với sự bao dung và khuyên giải ôn hòa của Tề Khê và Cố Diễn, Lâm Lâm cuối cùng cũng ngừng khóc.

Mới trước đó còn do dự và rối rắm, giờ phút này trên mặt cô ấy cuối cùng cũng đã lộ ra vẻ kiên nghị. Cô nhìn về phía Tề Khê: "Cảm ơn mọi người."

"Tôi phải báo cảnh sát."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play