Cậu bắt quá không lo nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó, cứu em gái quan trọng hơn.

Cậu bị hai người chờ sẵn bên ngoài trói tay lại áp giải vào trong.

"Đến rồi?"

"Là cậu?"

Cậu cũng không quá bất ngờ khi gặp Khải Hiên tại chỗ này. Sau chuyện lần đó cậu ta luôn bị người của hắn truy đuổi, hôm nay đến tìm cậu chắc là để trả thù đây mà.

"Rất vui vì mày còn nhớ".

"Thả em gái tôi ra?"

"À...ý mày là người này?"

Người ở trước mặt mà cậu nghĩ là Bảo Ngọc đang bị trùm đầu, không thấy rõ cô bây giờ thế nào nên cậu rất sốt ruột. Lúc nãy cũng là vì lấy cô ra uy hϊếp nên cậu mới để đó cho chúng trói mình lại.

Nhưng đến khi nhìn rõ được mặt đối phương thì cậu mới thật sự kinh ngạc. Không phải Bảo Ngọc mà là Huỳnh Kim Tuyền.



Nhìn thấy người kia không phải em gái cậu, cậu cũng yên lòng.

"Có phải sự có mặt của tôi làm cậu bất ngờ?"

"Vì cái gì? Trả thù tôi sao?"

"Đúng. Tại cậu nên tôi mới mất hết tất cả. Ba cậu bị tôi mê hoặc thiếu chút nữa đã chuyển nhượng cổ phần cho tôi nhưng cũng tại cậu xuất hiện mà mọi thứ xáo trộn cả lên. Còn có chú cậu, gia sản đó nếu không thuộc về ba cậu cũng sẽ thuộc về chú cậu, đâu đến phiên cậu có nó chứ. Vậy mà cũng vì một vài câu nói tác động của cậu anh ta đã ngoan ngoãn quay về làm đứa con ngoan, mặc kệ tôi sống chết ra sao. Em trai tôi cũng vì thất nghiệp, không tiền nên đi vay mượn bọn cho vay nạn lãi, cuối cùng bị chúng nó đánh chết. Còn tôi cũng bị đem bán vào động mại dâʍ.

Không phải tại nhà họ Hạ các người mang lại sao?"

"Tự làm tự chịu, chị lấy tư cách gì trách người khác?"

"Tất cả là tại các người. Hơn ai hết chính là cậu, cậu hết lần này đến lần khác không buông tha tôi. Cứ muốn dồn tôi vào đường cùng cậu mới thấy vui sao?" "Nếu ngày đó chị không cùng ông ta phát sinh loại quan hệ đó thì tôi cũng không đối với chị như vậy. Trước đây tôi rất có thiện cảm với người thiện nhân như chị, nhưng chưa gì chị đã thay đổi nhanh hơn tôi tưởng".

"Cậu có thiện cảm với tôi? Còn...cái gì mà tôi thay đổi nhanh chứ? Tôi làm vậy còn không phải vì cậu?"

"Chị có uống lộn thuốc rồi không? Cái gì mà vì tôi chứ?"

"Cậu còn nhớ ngày mà cậu đưa một cô gái đến tập đoàn chơi, tôi thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, còn rất thân thiết. Lúc đó, tôi cũng muốn như vậy".



"Hừ...chị có ý gì? Chắc không phải....?"

"Đúng thì sao? Tôi thích cậu, thích chàng trai nhỏ hơn mình 6 tuổi, thích nụ cười, thích tính cách khác người, thích cách mà cậu quan tâm người khác. Lần đó là lần đầu tiên tôi được người ngoài quan tâm, lo lắng cho tôi"

.

Khi ấy cậu nhớ là mình đang ngồi đợi ông ta về vì hôm đấy là sinh nhật mẹ nên muốn nói ông về sớm một chút chuẩn bị. Bên trong phòng không có động tĩnh gì ngoài việc cô ta đang chăm chú bấm hồ sơ. Ai biết được cậu mới vừa quay sang nơi khác thì kim bấm đã yên vị trong ngón tay cô.

Thấy vậy cậu đi lấy hộp sơ cứu đến xử lý cho cô. Cậu đâu có biết chỉ vì cái hành động nhỏ nhặt này mà bị cô ta để ý.

"Vậy thì có liên quan gì đến chuyện chị từ nữ nhân thiện lương thành hồ ly tinh đây?"

"Sau này thời gian tôi gặp cậu càng lúc càng ít, đa phần tôi luôn thấy cậu đi cùng người khác đến. Có lần tôi đã gửi cho cậu một hộp quà nhưng cậu chẳng những không để ý đến mà còn vô tâm vứt bỏ, tôi lúc đó cũng chỉ dám đề nghị làm bạn với cậu, cậu không thể cho tôi câu trả lời tử tế một chút sao?"

"Quà? Quà gì chứ? Tôi không hề nhận".

"Tôi rõ ràng là..."

"Thôi đi. Đây là nơi để hai người ôn lại chuyện xưa sao?" Khải Hiên lắng nghe đoạn nói chuyện vừa rồi ban đầu còn tò mò, càng về sau càng thấy cậu đúng là không vừa mắt nổi. Cậu có cái gì mà ai gặp cũng thích chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play