Ở thành Nam, nhà hàng Hảo Vọng Giác cũng được coi là nhà hàng năm sao nổi tiếng, diện tích rất lớn, tổng cộng có năm tầng, là một nơi cao cấp xa hoa dùng để ăn uống, ngủ nghỉ, kinh doanh, giải trí tiêu khiển.

Người bình thường không đủ khả năng đặt chân đến đây.

Vương Thành vừa bước vào đã có hai cô tiếp tân xinh đẹp nghênh đón, phục vụ vô cùng chu đáo.

“Tiểu bạch kiểm và Liễu Bội Bội đâu? Nói mời chúng ta ăn cơm mà?” Lúc Vương Thành còn đang ghi hoặc, Liễu Bội Bội bỗng nhiên đứng dậy từ trên ghế sô pha trong đại sảnh, đi về phía bọn họ.

“Vương Thành, Hiểu Nghiên, Tĩnh Nhã, mọi người đến rồi!” Liễu Bội Bội tươi cười tiến lên tiếp đón: “Anh Lâm chờ mọi người trong phòng lâu lắm rồi đó, theo tôi vào đi!”

Cô ta vừa nói chuyện vừa dẫn mấy người Vương Thành đi về phía trước.

“Bội Bội, hôm nay anh Lâm mời chúng tớ ăn cơm là để xin lỗi thật sao?” Hà Hiểu Nghiên vừa đi vừa có chút ngây thơ hỏi.

“Đương nhiên rồi, không thì tự nhiên anh ấy mời các cậu ăn cơm làm gì?” Liễu Bội Bội chột dạ nói, ánh mắt trốn tránh.

Vương Thành nhanh chóng bắt được biến hóa nhỏ của Liễu Bội Bội, khóe miệng không nhịn được có chút giương lên.

Cô ta có thể lừa gạt người mang tâm tư đơn thuần như Hà Hiểu Nghiên, nhưng làm gì có chuyện qua mắt được anh.

Rất nhanh, Liễu Bội Bội dẫn bọn họ tới một căn phòng được trang trí xa hoa. Lúc này, tiểu bạch kiểm Lâm Diệp đang ngồi bên trong, bên cạnh là một người đàn ông da ngăm đen, thân hình gầy gò, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Thấy mấy người Vương Thành tiến vào, Lâm Diệp chủ động đứng lên, vui vẻ ra mặt. Trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng thằng đỗ nghèo khỉ này cũng rơi vào bẫy.

“Người anh em Vương Thành, tới rồi à, ngồi đi!” Lâm Diệp ngoài cười nhưng trong không cười, làm bộ nhiệt tình dẫn Vương Thành đến chỗ ngồi trong bàn rượu, đồng thời dẫn cả Hà Hiểu Nghiên và Lâm Tĩnh Nhã ngồi xuống.

“Mặt anh hồi phục nhanh nhỉ, mới hai ngày thôi đã trở về trạng thái tiểu bạch kiểm rồi.” Vương Thành trêu chọc nói.

“Chuyện đó, không phải do em gái Tĩnh Nhã nương tay với tôi sao, không thì làm sao có thể hồi phục nhanh như vậy!” Tiểu bạch kiểm Lâm Diệp âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười, trong lòng đang nghĩ đến cảnh khiến Vương Thành không thể nói được nữa.

“Đúng rồi, vị da đen như than này mới chui ra từ mỏ than đấy à?” Vương Thành nhìn người da đen cười nói, thật ra trong lòng anh biết thừa, kẻ này rất có thể chính là người bên ngoài Lâm Diệp mời đến.



Nhìn thấy Vương Thành ngu ngốc nói anh Nam chui ra từ mỏ than, Lâm Diệp âm thầm khịt mũi coi thường, quả nhiên nhà quê vẫn là nhà quê, ngay cả anh Nam của thành Nam còn không nhận ra, thế cũng tốt, đến lúc đó cho mày biết sự lợi hại của anh Nam.

“Vị này là Triệu Nam, anh Nam, được tôi mời đến ăn một bữa cơm với chúng ta.” Lâm Diệp giới thiệu.

“Hóa ra là anh Nam à, thất kính, thất kính rồi.” Vương Thành làm bộ nói vài câu, trong lòng suy nghĩ, quả nhiên tên tiểu bạch kiểm này mời anh Nam tới, may mà anh cũng tìm Mã mập tới chi viện, không thì chuyến này sập bẫy chắc rồi.

“Mày chính là kẻ hôm trước đánh cậu Lâm nhỉ! Ra tay tàn nhẫn thật đấy.” Triệu Nam vừa mở miệng đã mang theo mùi thuốc súng.

“Đúng thế, đánh bôm bốp vào mặt anh ta luôn, sao nào, anh Nam muốn xả giận giùm à?” Trong lời nói của Vương Thành không hề có chút nhượng bộ nào, thậm chí còn hiên ngang đón nhận ánh mắt của anh ta, Vương Thành đang cố ý khiêu khích, xem anh ta định làm gì.

“Đúng.” Anh Nam dựng ngón cái với Vương Thành, trên mặt xuất hiện ý tán thưởng, nhưng đáy lòng lại có chút tức giận, có kẻ dám phách lối ngay trước mặt mình, để lát nữa xem tao dạy dỗ mày thế nào, phải đánh cho mày răng rơi đầy đất.

“Cảm ơn anh Nam khen ngợi.” Vương Thành mỉm cười, vừa nãy là hai người đang thăm dò lẫn nhau.

“Được rồi, tất cả mọi người đã đến đông đủ, để phục vụ mang đồ ăn lên trước đi!” Lâm Diệp giả bộ bình tĩnh hô.

Cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, từng người đàn ông mặc quần áo nhân viên phục vụ bưng đồ ăn nối đuôi nhau đi vào, đám người này ai cũng cao to vạm vỡ. Sau khi đặt đồ ăn lên bàn rượu, bọn họ vẫn đứng ở trong phòng, không định rời đi.

Vương Thành nhìn lướt qua mấy kẻ được gọi là nhân viên phục vụ này, đều là thanh niên trai tráng, to cao khỏe mạnh, có thể thấy chính là người luyện võ, tổng cộng có mười người.

Lâm Tĩnh Nhã thấy vậy, nhăn mày nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Vương Thành.

“Anh họ, những người này đều biết võ.”

“Tôi biết.” Vương Thành khẽ gật đầu, đoán chừng mười người này đều là đàn em của anh Nam dùng để đối phó mình, anh mỉm cười trêu chọc nói.

“Tiểu bạch kiểm, nhân viên phục vụ trong khách sạn này kỳ quá nha, nhân viên phục vụ nhà người ta đều là những chị gái xinh đẹp, nơi này thì ngược lại, tất cả đều là nam, mà ai cũng cao to lực lưỡng.”

“Đây đều là những nhân viên phục vụ hàng đầu, chỉ dùng để chiêu đãi vị khách tôn quý nhất thôi.” Lâm Diệp lạnh lùng đáp, trong lòng âm thầm nghĩ, để xem lát nữa tao chơi chết mày kiểu gì.

“Ra vậy, thật tốt quá.” Vương Thành tươi cười, hoàn toàn không để bọn chúng vào mắt.

“Dùng bữa đi, mấy món này nổi tiếng lắm, Hiểu Nghiên, cậu cũng ăn đi! Đều là món cậu thích ăn đó.” Liễu Bội Bội nâng một ly rượu kính mấy người Vương Thành.



Vương Thành cũng không do dự, không tim không phổi bắt đầu ăn, mà Hà Hiểu Nghiên lại có chút thấp thỏm, trong phòng đột nhiên có thêm nhiều nhân viên phục vụ quái dị như vậy, cô vừa bất an vừa khẩn trương, chẳng còn tâm tình ăn uống nữa.

Chỉ có Lâm Tĩnh Nhã bình tĩnh ngồi đó, cái gì cũng không ăn, bầu không khí trên bàn rượu lập tức trở nên đông cứng.

Ăn xong, Lâm Diệp bỗng để đũa xuống nói: “Vương Thành, hôm trước anh thu mua số cổ phần Khu số 1 từ trong tay tôi, tôi muốn mua lại, anh đồng ý không?”

“Mua lại? Được thôi, bảy triệu đô.” Vương Thành cố tình hét giá, cuối cùng tên tiểu bạch kiểm này cũng đi vào vấn đề chính, nhưng anh cũng đâu phải người ăn chay.

“Bảy triệu đô, có phải nhiều quá rồi không, tôi mua về với giá mười sáu triệu là hợp lý rồi.” Lâm Diệp cười mỉa.

“Không được đâu, muốn mua về thì phải dùng bảy triệu đô, một phân tiền cũng không thể thiếu.” Lời của Vương Thành tỏ rõ vẻ không muốn, 5% cổ phần của Khu số 1 trị giá tối đa hơn 60 tỷ, anh vừa mở miệng đã đòi bảy bảy triệu đô, ý tứ không bán vô cùng rõ ràng.

Lâm Diệp đương nhiên nghe hiểu, lạnh lùng nói: “Vương Thành, mày đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vị bên cạnh tao chính là anh Nam, nếu mày không đồng ý, hôm nay sẽ bị phế ở đây đó.”

Lời nói của Lâm Diệp mang theo vẻ uy hiếp, ánh mắt nhìn lướt qua Hà Hiểu Nghiên đẹp như tiên nữ, tiếp tục đe dọa: “Mày mà không đồng ý, Hiểu Nghiên cũng sẽ bị giữ lại chiêu đãi đó nha.”

“Nếu mày dám động đến cô ấy, tao sẽ khiến nhà họ Lâm tụi mày xong đời.” Vương Thành nhướng mày, trong giọng nói lộ ra vẻ uy hiếp không thể phản kháng. Dám động đến Hà Hiểu Nghiên, anh sẽ thật sự hủy diệt nhà họ Lâm.

“Gáy to gớm nhỉ, vậy hôm nay ông đây không thể không động vào chúng mày rồi, anh Nam!” Lâm Diệp giận tím người, thằng nghèo này dám uy hiếp mình, nó còn không biết hoàn cảnh của mình sao.

Lúc này, anh Nam dùng sức vỗ bàn một cái, trực tiếp cầm chai bia đập về phía đầu Vương Thành.

Vương Thành còn chưa kịp phản ứng, Lâm Tĩnh Nhã ở bên cạnh đã trực tiếp cầm lấy chai bia trên bàn đập lên đầu anh Nam từ phía sau, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải líu lưỡi.

Chỉ nghe “choang” một tiếng thật lớn, sức lực mạnh đến nỗi khiến chai bia vỡ tung ra, hỗn hợp máu và bia lập tức chảy xuống.

Tất cả mọi người ở hiện trường bị dọa cho ngây người, tốc độ của cô gái này quá nhanh rồi.

Lâm Diệp càng kinh ngạc đến không nói nên lời, mà hai người Liễu Bội Bội và Hà Hiểu Nghiên càng bị dọa cho tái mặt.

Anh Nam sờ lên trán, thấy tất cả đều là máu, lập tức nổi điên: “Làm thịt bọn nó cho tao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play