Khi trời vừa hửng sáng, Hà Hiểu Nghiên từ trong túi ngủ tỉnh dậy, vừa mở
mắt ra thì phát hiện lều đã bị ai đó dùng dao cắt hỏng rồi.
“Ai mà ác thế, cắt nát lều của mình thế này.” Hà Hiểu Nghiên có chút không
vui, cô gọi Lâm Tĩnh Nhã đang ngủ bên cạnh dậy, chỉ thấy cô ấy trả lời
có chút nghiêm túc.
“Có lẽ là gió phá nát đấy!” Con người Lâm Tĩnh Nhã khá lạnh lùng, không
giỏi hoạt ngôn, cô chỉ có thể dùng lời nói dối vụng về này để ngụy biện
cho mình, nhưng có vẻ như Hà Hiểu Nghiên vẫn tin.
“Gió đêm qua lớn thế sao?” Hà Hiểu Nghiên có đôi lúc không ngờ rất đáng yêu.
Ngay sau đó mọi người ra khỏi lều, hầu hết các người đẹp đều đang ngáp ngủ,
có vẻ như đêm qua họ đã ngủ không ngon! Hãy nghĩ xem, ở nơi hoang vu thế này mà cắm trại chắc chắn sẽ không quen, lỡ gặp muỗi hay gì đó thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ ngon.
Song các cô gái đã rất nhanh lấy lại tinh thần, bởi vì có một anh soái ca
sáng sớm ra đã từ chân núi leo lên đây để tìm bọn họ, còn đem rất nhiều
đồ ăn thức uống đến, rất nhiều và còn là đồ nhập khẩu.
“Chà, là Lâm Diệp!” Rất nhiều người đẹp đều vây quanh anh ta, đến ngay cả
Liễu Bội Bội cũng qua quýt chỉnh lại bản thân rồi đi đến chào anh ta.
Phải nói rằng Lâm Diệp quả thực rất đẹp trai, đã vậy không chỉ đẹp, tài năng học vấn còn xuất thân đứng đầu thành phố Thanh Thủy, gia tộc nhà họ Lâm còn là gia đình giàu có nhất ở thành phố Thanh Thủy, so với gia tộc nhà Tôn Diệu, quyền lực của họ lại càng mạnh hơn.
Một nhân vật như vậy đương nhiên sẽ được các cô gái săn đón.
"Lâm Diệp, cậu đến rồi à, không ngờ sớm như vậy mà đã đến đây rồi, bọn mình
vừa bò ra khỏi lều, còn chưa kịp rửa mặt chải đầu nè!" Liễu Bội Bội háo
hức cười.
“Mặt mộc mới chính là vẻ đẹp tự nhiên, tôi có đem cho các cậu rất nhiều đồ
uống và hoa quả nhập khẩu, mau ăn đi nào!” Vừa nói, Lâm Diệp vừa phát
những thứ mà anh ta mang tới cho từng người một.
“Mà này, cô gái mà tối qua cậu gửi tôi ảnh đâu rồi nhỉ?” Lâm Diệp tranh thủ phát hoa quả tìm quanh một vòng các cô gái ở đây, nhưng không tìm thấy
cô gái xinh đẹp mà Liễu Bội Bội đã gửi ảnh cho anh ta vào tối hôm qua
đâu.
"Phụt…" Liễu Bội Bội đột nhiên phá lên cười: "Thì ra mới sáng sớm cậu đã tới
đây là vì tìm Hà Hiểu Nghiên à, tôi còn đang tự hỏi sao cậu lại tới đây
sớm như vậy!"
Liễu Bội Bội là một cô gái đầy mưu mô, ngày hôm qua sau khi biết bạn trai
của Hà Hiểu Nghiên là một tên nhà nghèo, lại tiện muốn giới thiệu Hà
Hiểu Nghiên với Lâm Diệp, vì vậy cô ấy liền gửi một tấm ảnh của Hà Hiểu
Nghiên cho cậu ta.
Còn gửi cả lời nhắn ngắn qua cho cậu rồi, cậu có muốn làm quen với cô ấy một chút không? ?
Lâm Diệp sau khi nhìn thấy ảnh của Hà Hiểu Nghiên là lập tức kinh ngạc, anh ấy từng chơi với rất nhiều cô gái, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy
một cô gái nào đẹp giống minh tinh như vậy, cả đêm anh ta mất ngủ, sáng
sớm hôm sau đã chạy đến chỗ Liễu Bội Bội để tìm người.
Mà Liễu Bội Bội đương nhiên cũng muốn làm mối Hà Hiểu Nghiên với Lâm Diệp
rồi, thứ nhất cô ấy cũng là vì muốn tốt cho bạn thân của mình, Vương
Thành là một tên nhà quê nghèo thật sự không xứng với Hà Hiểu Nghiên một cô gái Bạch Phú Mỹ, cô ấy muốn mượn việc giới thiệu Hà Hiểu Nghiên để
tìm Lâm Diệp rót vốn đầu tư.
“Đoán chừng Hiểu Nghiên lúc này mới ngủ dậy thôi, cô ấy có lẽ ở đằng kia.” Liễu Bội Bội chỉ về một hướng và nói.
Đúng lúc này Hà Hiểu Nghiên từ lều bước ra, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt.
Không cần trang điểm, cô ấy vẫn rất xinh đẹp, tựa như tiên nữ giáng trần, Lâm Diệp không khỏi có chút mê mẩn.
"Quả là một tuyệt sắc giai nhân, đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, thật không ngờ ở một nơi như thành phố Thanh Thủy này lại có thể xuất hiện một cô gái
đẹp đến như vậy." Lâm Diệp lẩm bẩm một mình.
“Đẹp thì đẹp, có điều là đã có người nhanh chân đến trước rồi.” Liễu Bội Bội có chút tiếc nuối.
"Ừ, là một tên nhà quê nghèo, có điều tôi nghĩ Lâm đại thiếu gia phải có
không dưới hàng trăm cách để cái tên nghèo nàn ấy rời khỏi Hiểu Nghiên." Liễu Bội Bội rất tin tưởng vào Lâm Diệp, suy cho cùng Vương Thành thua
kém với Lâm Diệp chính là ở chỗ đó.
“Ha ha, tất nhiên, chỉ cần là người phụ nữ tôi thích, không có gì là tôi
không lấy được, cô ấy cũng không ngoại lệ.” Lâm Diệp rất tự tin vào bản
thân mình.
Dù là ngoại hình, tài năng hay gia thế, Lâm Diệp đều đứng đầu thành phố
Thanh Thủy, Cao Phú Soái trong truyền thuyết chính là định nghĩa về anh
ta.
“Đưa tôi đi gặp cô ấy một chút!” Một nụ cười tự tin thoáng qua khóe miệng Lâm Diệp.
Liễu Bội Bội gật đầu, cô đương nhiên rất hài lòng khi đưa Lâm Diệp đi gặp Hà Hiểu Nghiên rồi.
Lúc này Hà Hiểu Nghiên đang lấy khăn và chậu chuẩn bị rửa mặt thì bắt gặp Liễu Bội Bội cùng Lâm Diệp bước tới.
"Hiểu Nghiên, tớ đưa một Cao Phú Soái đến gặp cậu, anh ấy tên Lâm Diệp, chính là người mà hôm qua tớ nhắc với cậu đó." Liễu Bội Bội nghiêm túc nói.
“Chào em, tôi là Lâm Diệp ~” Lâm Diệp đưa tay ra rất tự tin tỏ ý muốn làm
quen với Hà Hiểu Nghiên, nhưng thật không ngờ cô ấy lại hoàn toàn không
để ý gì tới anh ta, chứ đừng nói đến chuyện làm quen.
“Bội Bội, tớ đã nói với cậu rồi, tớ có bạn trai rồi, sau này đừng giới thiệu tớ với những người lung tung nữa, bằng không tình chị em giữa hai chúng ta coi như không còn.” Hà Hiểu Nghiên có chút tức giận, đã nói cô ấy
rằng không muốn gặp, ấy vậy mà Liễu Bội Bội này còn dẫn người tới đây,
điều đó khiến cô ấy có chút ấm ức và bực bội!
Bàn tay đang giơ ra của Lâm Diệp giữa khoảng không có chút bối rối, nhưng
dường như anh ta không quan tâm, mà còn chặn đường Hà Hiểu Nghiên với
lời mời tự cho là đúng.
"Buổi trưa tôi có đặt cho em một bữa cơm thịnh soạn tại khách sạn Champs-Elysees, không biết là em có bằng lòng cùng tôi..."
Lâm Diệp chưa kịp dứt lời thì đã bị Lâm Tĩnh Nhã từ đằng sau một cước bạo lực đá bay đi và còn đưa ra lời cảnh cáo.
"Đừng có gây sự chú ý với Hiểu Nghiên, bạn trai của cô ấy không phải loại mà một tên cặn bã như mày có thể chọc vào!"
Lâm Diệp bị Lâm Tĩnh Nhã một cước đạp bay xuống đất, lăn mấy vòng trên mặt
đất mới dừng lại, quần áo lộng lẫy dính đầy bụi bẩn, kiểu tóc bảnh bao
của hắn cũng bị làm cho rối tung.
Liễu Bội Bội bên cạnh ngẩn người nhìn, Lâm Tĩnh Nhã này cũng quá là không
giữ thể diện cho Lâm Thiếu rồi, lại dùng một cú đá bay anh ta đi không
thương tiếc, còn một phen nói những lời cảnh cáo ngông cuồng, chuyện
không thể chịu đựng được nhất là Lâm Tĩnh Nhã này lại có thể gọi Lâm
thiếu gia là tên khốn, chuyện này hoàn toàn không để Lâm Diệp vào mắt
rồi.
“Lâm Diệp, Lâm Diệp, cậu không sao chứ!” Liễu Bội Bội vội vã chạy đến luống cuống đỡ Lâm Diệp, sợ anh ta vì vậy mà bị thương.
“Không sao, ở đâu ra con đàn bà quê mùa dám đá Lâm thiếu gia tôi thế.” Lâm
thiếu run rẩy bò dậy khỏi mặt đất, thuận tay từ trên người lấy ra một
chiếc lược chải lại mái tóc rối bù của mình, còn Liễu Bội Bội thì giúp
hắn phủi bụi bẩn trên người.
“Tiểu bạch kiểm, tốt nhất đừng gây sự với tôi!” Lâm Tĩnh Nhã mặt lạnh nói,
trách nhiệm của cô ấy bây giờ là bảo vệ an toàn cho Hà Hiểu Nghiên, cho
nên bất kể là người nào cũng không được phép lại gần Hà Hiểu Nghiên.
Hà Hiểu Nghiên thầm vỗ tay tán thưởng, Lâm Tĩnh Nhã quả là nữ anh hùng trong lòng cô ấy.
"Cô dám gọi ta là tiểu bạch kiểm, tên cặn bã? Cô có biết tôi là ai không?
Tôi là cậu ấm của nhà họ Lâm ở thành phố Thanh Thủy, xúc phạm tôi, cô sẽ chết rất thảm đấy." Lâm Diệp kiêu căng ngạo mạn nói, đối với việc bị cô ta gọi với cái tên thấp hèn tiểu bạch kiểm, tên cặn bã, hắn ta đã rất
căm phẫn.
“Thật lắm lời~” Lâm Tĩnh Nhã có chút sốt ruột, trực tiếp đi tới gần hắn, ánh mắt toát lên một tia lạnh lẽo.
Nhưng khi Lâm Diệp nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhã đi về phía mình, hắn ta đã sợ hãi
đến mức vội vàng kéo Liễu Bội Bội lên phía trước để che chắn cho mình,
thật là hèn hạ.
“Tĩnh Nhã, dừng tay lại!” Đang lúc căng thẳng và căm phẫn, Vương Thành từ
cách đó không xa đi tới, cảnh tượng vừa nãy anh ấy đều nhìn thấy cả rồi, mặc dù tên tiểu bạch kiểm này hoa hòe hoa sói, nhưng dũng khí của hắn
còn không bằng Tôn Diệu, loại người hèn nhát như vậy, Vương Thành còn
chẳng thèm để tâm.
“Cậu chính là bạn trai của Hà Hiểu Nghiên? Lâm Diệp thấy Vương Thành đi tới
thì hắn đột nhiên đứng ra từ phía sau lưng của Liễu Bội Bội.
“Có chuyện gì sao?” Vương Thành nhẹ giọng hỏi.
"Tôi đã đầu tư vào một câu lạc bộ giải trí cao cấp tên Thiên Địa Nhất Hào ở
Thành Nam, không biết cậu có hứng thú cùng nhau đến đó chơi không." Lâm
Diệp muốn thể hiện tài chính và sức mạnh của mình trước Vương Thành,
đồng thời cũng để cho Hà Hiểu Nghiên thấy rõ, chỉ có một người đàn ông
tốt như anh ta mới xứng với cô.
Vương Thành khẽ cau mày, Thiên Địa Nhất Hào này là câu lạc bộ giải trí cao
cấp nhất ở Thành Nam, anh ấy nhớ hình như nó thuộc sở hữu của tập đoàn
Đỉnh Hòa, có vẻ như anh ấy cũng đã đầu tư vào đó một số cổ phần.
“Không vấn đề gì, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới.” Vương Thành không chút do
dự gật đầu đồng ý, nghĩ đến lúc sẽ lừa cổ phần của hắn ta về tay mình,
xem hắn còn đắc ý được nữa không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT