Cô nàng xinh đẹp mọi người đều cho rằng bị câm, ấy vậy bây giờ lại nói được.
Đinh Thừa Phong rơi vào trầm mặc, bắt đầu nghĩ thầm.
Lẽ nào, cô gái này đang giả vờ bị câm sao? Hay chỉ là trong tiềm thức khi gặp ác mộng mới tuột miệng nói ra.
Nếu như cô ấy giả vờ câm, vì mục đích gì cơ chứ?
Là một vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, sống trong nhung lụa của sự giàu
sang, được mọi người trong nhà hết mực yêu thương chiều chuộng.
Ấy vậy mà lại giả vờ câm.
Trong giấc mơ, Bạch Tú Sa nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt
mình, bà ấy dang hai tay ra chờ đón cô sà vào vòng tay ấm áp của bà ấy.
Bạch Tú Sa khẽ dụi mãi, nhìn kỹ mới thấy đó là người mẹ quá cố của mình.
Cô nghẹn ngào vươn tay mình ra chạm vào tay mẹ, đôi mắt xinh đẹp không kìm chế được cảm xúc mà rơi lệ.
"Mẹ... mẹ ơi... là mẹ sao?"
Bóng dáng mờ ảo của người phụ nữ đó cứ xuất hiện mập mở trong tầm nhìn của
Bạch Tú Sa, cô vươn tay ra để níu giữ mẹ mình lại, nhìn bóng hình của mẹ cô dần dần càng mờ đi, xong rồi lại tan biến trong không gian tối đen
như mực.
Bạch Tú Sa hụt hẫng, quỳ gối xuống dưới mặt nước lạnh, hai tay ông lấy mặt khóc nức nở.
Không biết đây là lần thức bao nhiêu cô gặp mẹ trong giấc mơ của mình. Sau
khi mẹ biến mất cũng là lúc cô đối diện với bốn bề bát ngát mênh mông
toàn một màu đen. Nỗi sợ hãi bên trong người cô bắt đầu phát tác, căn
bệnh sợ bóng tối bắt đầu xâm nhập lấy lý trí của cô.
Toàn thân của cô không ngừng run rẩy, cái trán rịn mồ hôi, hai tay ôm chặt
lấy người, thu nhỏ lại giữa một màn đen khịt không có lối thoát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT