Cuối cùng, Lý Thanh La biết đây không phải là một giấc mộng.
Phò mã của nàng đã biến mất, có lẽ không bao giờ tìm được.
Ý thức được điều này, Lý Thanh La cảm thấy ngực mình đau đớn, lục phủ ngũ tạng như bắt đầu xé toạc ra, sau đó, một cơn đau kỳ lạ lan tỏa ra khắp cơ thể.
Chất lỏng màu đỏ chói như trăng dưới y phục của nàng, lộ ra những sắc thái kỳ lạ.
Đau âm ỉ, kèm theo sự khủng hoảng lớn.
Lý Thanh La ôm chặt bụng của nàng, nói nhỏ, con ơi, đừng đi.
Khi bóng tối cuốn đi những suy nghĩ tốt đẹp nhất của nàng, Lý Thanh La nhìn thấy một đám người đang chạy về phía nàng trong sự lắc lư của những chiếc đèn lồng đỏ, mẫu thân nàng là người đầu tiên đi đến.
Mới sáng nay, nàng và bà còn bàn bạc nên đặt tên gì cho đứa bé, mà giờ đây nàng và con đã cách xa muôn sông nghìn núi.
Có lần, Lý Thanh La và Tiểu Tú cùng nhau trốn trên một chiếc thuyền ở Nam Hải nhìn một người phụ nữ đang sinh con, người phụ nữ trải qua muôn trùng vạn khổ mới đem vật nhỏ mặt đầy nết nhăn kia đến với thế gian này, vị bà mụ nhéo mông đứa trẻ một cái, đứa trẻ khóc oa lên, âm thanh vang dội, còn người phụ nữ vừa khóc vừa cười khi nghe tiếng khóc của đứa bé.
Tiểu Tú nói đó là vì quá hạnh phúc nên mới khóc.
Thừa lúc bọn họ không để ý, Lý Thanh La đưa tay chạm vào cơ thể bé nhỏ kia, nó ấm áp đến mức khiến người ta không nhịn được muốn rơi lệ.
Từ lúc biết được có một tiểu sinh mệnh đang được hình thành trong cơ thể mình, nàng đã mong chờ đứa bé lớn lên, mong chờ được nghe tiếng khóc lớn của con và mong chờ được tận tay chạm vào độ ấm của con.
Nhưng hiện tại, ông trời lại muốn mang nó đi, để trừng phạt sự tùy hứng và không tin tưởng tình cảm chân thành của người yêu thương của nàng.
Lý Thanh La ôm chặt bụng, cố gắng giữ lại tiểu sinh mệnh đó trong vô vọng.
Cuối cùng, nàng ngã vào vòng tay mẫu thân trong bóng tối vô tận.
Không có bốn mùa, Thiên Đình vẫn như cũ, mây mù cuồn cuộn, ngày đó, khắp nơi trên Thiên giới đều thắp sáng đèn lồng màu trắng, Lý Thanh La tỉnh lại, trước mắt nàng tràn ngập màu trắng.
Không thể chấp nhận nổi nên nàng đã trốn vào trong giấc ngủ, bởi vì nàng có một người dì thần thông quảng đại.
Dì của nàng tên Mai Cơ, vừa sinh ra đã được định sẵn trở thành Thánh nữ của Mai tộc, là tiên tri của Thiên giới, có thể nhìn thấy thế sự của năm trăm năm sau.
Khi tỉnh lại nàng đã nằm trong một căn phòng xa lạ, dì của nàng đang ngồi trước giường, lặng lẽ nhìn nàng.
Chiếc đèn lồng màu trắng của cung điện như nói rõ phò mã của nàng đã không thể trở về, giống như con của nàng.
Nàng quay đầu lại, nhắm mắt, không còn đối mặt với dì nữa.
Sau lưng vang giọng nói nặng nề của dì: “A La, Vân Lâu đi rồi, con của các con cũng không có duyên phận với các con, nhưng bây giờ không phải lúc con bi thương.”
“Dì, con muốn ngủ một lát.” Lý Thanh La chậm rãi nói, “Con muốn ngủ một lát, xin dì đấy!”
Người phía sau thở dài một hơi, một lúc sau, vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Ban đêm, Lý Thanh La như một u hồn đi tới đài Nhân Duyên, đứng đó rất lâu, rất lâu.
Nàng hướng tới ánh đèn sáng trưng của cung Tử Vi cúi đầu bái ba bái.
Nàng có một gia đình hạnh phúc, phụ thân nàng là một trong Mười Hai Tân Húc trên Thiên Đình, ông là người phụ thân cởi mở nhất Thiên Đình, vì thích văn hóa nhân gian, thế nên, gia đình họ luôn duy trì những phong tục của nhân gian, xưng hô cũng noi theo nhân gian mà gọi, mẫu thân yêu thương nàng bảo vệ nàng, phụ mẫu nàng tương thân tương ái với nhau.
Tạm biệt, phụ thân, mẫu thân!
Nàng không muốn đuổi theo kí ức trong cuộc đời dài đằng đằng này, để rồi hối hận, thế nên…
Lý Thanh La từng bước từng bước bước lên đỉnh của đài Nhân Duyên, nghe nói, từ đây xuống là vực sâu vô tận, người có đạo hạnh thâm sâu cũng không dám nếm thử từ nơi này nhảy xuống.
Cơn gió làm rối tóc nàng, Lý Thanh La đưa tay ra.
Nàng không biết sau khi nhảy xuống, liệu nàng có gặp lại Mạnh Vân Lâu hay không.
Tuy nhiên, một tấm vải trắng xuất hiện trên không đã chặt đứt dòng suy nghĩ của nàng, trong nháy mắt, nàng được đưa đến trước mặt dì, nàng nhìn thấy khuôn mặt đau thương và thất vọng của dì.
Hai tay Lý Thanh La ôm lấy chân dì, hét lên như một con thú.
“Dì, Vân Lâu đi rồi, đứa bé cũng không còn, hết thảy đều là do một tay con tạo thành, con không còn cách nào cả, từ nơi này nhảy xuống với con là một sự giải thoát, cho nên, dì, con cầu xin người…”
“Câm miệng, tại sao con không đứng ở góc độ của Vân Lâu suy nghĩ một chút, nó đã từ bỏ mọi thứ không phải để muốn con được bình an sao hả, sao con còn không hiểu.”
Lý Thanh La vẫn ôm chặt chân dì, không nhúc nhích.
“Hơn nữa, con lựa chọn vô trách nhiệm như vậy, có từng nghĩ đến cha mẹ của con hay chưa, con có biết để bảo vệ con, hiện tại cha mẹ con đã mất tự do, Vân Lâu là đứa con Thiên Đế yêu thương nhất, con cho rằng Ngài ấy chịu để yên sao? Cha mẹ con vì bảo vệ con mà mất đi tất cả, bây giờ còn đang bị nhốt trong thiên lao, con làm như vậy xứng với sự hy sinh của họ vì con không?”
Lý Thanh La chấn động, buông tay xuống, mặt nàng trắng bệch. Lảo đảo ngã xuống đất, nàng túm lấy góc váy dì nói: “Dì, hãy đưa con đi đổi lấy cha mẹ con trở về đi. Xin người hãy dẫn con đi gặp Thiên Đế. Tất cả đều là lỗi của con, không liên quan gì đến họ hết.”
Mai Cơ ngồi xổm xuống, nắm lấy bả vai Lý Thanh La, nghiêm nghị nói: “A La, cha mẹ của con không muốn con làm như vậy, nếu con muốn cứu cha mẹ mình, điều con cần làm lúc này là nghe lời ta. Con đã rõ chưa?”
“Hãy giúp con, dì.” Lý Thanh La thì thào.
“A La, con nghe rõ cho ta, thật ra, mọi chuyện đều không phải lỗi của con, cảnh tượng trên đài Nhân Duyên đó là trời sinh định, dù con có trốn tránh đến thế nào thì cũng không tránh được, từ xưa đến nay, chỉ cần còn có sinh tồn thì sẽ có biến đổi, đây là quy luật của tự nhiên. A La, bây giờ, dì sẽ nói cho con mọi chuyện, con đến đây với một sứ mệnh đặc biệt, năm trăm năm sau trong trời đất sẽ có một hạo kiếp hủy diệt mọi thứ, mà con chính là chìa khóa mấu chốt để hóa giải hạo kiếp đó.”
Lý Thanh La lúc này như đang nghe một cuốn thiên thư, cuốn thiên thư ngày đó quá cao thâm, nàng không thể thấm nổi.
Khuôn mặt trước mắt đơn thuần, mờ mịt, cháu gái của bà còn chưa tới hai mươi tuổi, Mai Cơ nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt nàng, nàng vẫn luôn không chăm sóc tốt mái tóc của mình.
“Thế nên, A La, đó là lý tại sao năm con tám tuổi đại nạn không chết, thế nên, sau này mới có Lý Mộng La, có sự hiểu lầm giữa các người, rồi xảy ra chuyện trên đài Nhân Duyên kia. Có một số người đã được định trước rồi.”
Nước mắt lạnh lẽo của Lý Thanh La chảy xuống, nàng nghe thấy tiếng nức nở của mình, nàng vùi đầu lên vai Mai cơ: “Thật tàn nhẫn, tại sao lại là con, tại sao…”
“Đúng vậy, tại sao nhỉ? Dì cũng không biết tại sao! Tại sao lại là A La của chúng ta.” Dì vuốt ve mái tóc đen của nàng: “Nhưng, A La, việc con phải làm bây giờ là chờ đợi.”
“Chờ đợi?” Lý Thanh La ngước mặt lên.
“Đúng thế, chờ đợi!” Mai Cơ nặng nề trả lời: “Chờ đợi con và Vân Lâu sẽ gặp lại.”
—- A La, đợi ta, ta sẽ đến tìm nàng.
—- A La, lần sau, ta sẽ không coi người khác là nàng.
Ngày đó, chàng đã tha thiết dặn dò nàng như vậy.
Như một tia sáng trong bóng đêm, Lý Thanh La nắm chặt lấy tay dì, thật sao? Con thực sự có thể gặp lại Vân Lâu sao?
“Hai người sẽ gặp nhau, năm trăm năm sau, nhưng khi đó, cậu ta đã không còn là Mạnh Vân Lâu, cậu ta là một người khác, cậu ta không thể nhớ tất cả chuyện đã xảy ra với con, người đó và Mộng La đã thề non hẹn biển trên đá Tam Sinh, năm trăm năm sau, con phải tự mình hoàn thành, con phải chứng kiến bọn họ hoàn thành tâm nguyện ấm ủ trên đá Tam Sinh, rồi kiếp sau nữa, mới đến lượt con, lúc đó, con sống cả đời hạnh phúc với Vân Lâu và các con sẽ có con cháu đầy nhà.”
Lý Thanh La luôn ghét chuyện phức tạp, nhưng nay, dì của nàng lại đưa một câu chuyện phức tạp nhất trên đời tới trước mặt nàng.
Năm trăm năm sau, sẽ là cảnh tượng thế nào đây, đến lúc đó, nàng thật sự có thể giao Mạnh Vân Lâu sao? Thế nào, hiện tại vừa nghĩ về nó, trái tim nàng liền đau âm ỉ.
Nhìn ánh trăng bạc sáng ngời như trước sau một, cô độc chờ đợi ở nơi phương trời, nhưng, trong năm tháng trôi dài đằng đẵng, nó có từng cô đơn không.
“Năm trăm năm, năm trăm năm.” Lý Thanh La mê muội nhớ kỹ, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.
“A La…” Mai Cơ lo lắng đặt tay lên tay Lý Thanh La, phát hiện bàn tay nàng lạnh như băng sương.
“Dì, con hiểu rồi, con cũng biết mình nên làm gì.”
Theo câu trả lời này, mọi thứ dường như lắng xuống.
Trước cổng Thiên Đình, Lý Thanh La quỳ một ngày một đêm mới có thể gặp được cha mẹ đang bị giam lỏng của nàng. Vẻ mặt họ rất bình thản, mẫu thân ôm lấy nàng, tay bà đặt trên bụng nàng, con đừng buồn, A La, con và nó chỉ là không có duyên mà thôi.
Phụ thân hôm đó mặc bộ y phục trắng ở nhà, lui đi bộ y phục gấm thường ngày, nhìn có vẻ hiền hòa, tao nhã, người cười nói, A La, hồi nhỏ con rất mong được thành thân với ta đấy!
Trong trí nhớ mơ hồ, Lý Thanh La tựa như nhìn thấy nàng không biết nói gì trước người đàn ông uy nghiêm này, cuối cùng, ông chọc ra một tràng cười, cô bé tức giận đi ra sau vườn, cùng với thiếu niên tuấn tú mơ hồ ước định chung thân.
Lý Thanh La mỉm cười, phò mã, chàng xem, ta nhớ ra rồi!
Khi từ biệt, hai người họ đứng song song ở kết giới dõi theo nàng.
Lý Thanh La không dám quay đầu, kết giới kia như đang thử thách người, trước khi có lệnh bỏ cấm, cha mẹ nàng không thể bước ra khỏi kết giới đó.
Nàng siết chặt tay, phụ thân, phụ mẫu, đợi con, sẽ có ngày con đưa hai người ra khỏi kết giới đó.
Vào ngày bọn họ rời Thiên Đình, Lý Thanh La mang theo Tiểu Tú và Thanh Loan. Ngày đó, Thiên Đế một mình tới tiễn nàng, không nói một câu với nàng, chỉ đứng từ xa nhìn nàng.
Nhớ lại ngày nào đó, Ngài ấy say rượu, chỉ tay về phía Thiên Đình thanh vắng, cười nói ta chính là quản gia ở đó.
Những lâu các xinh đẹp lơ lửng trên không càng lúc càng xa dần rồi biến mất.
Nàng và Tiểu Tú ngồi trên lưng Thanh Loan, lắng nghe tiếng gió rít bên tai.
Thanh Loan vỗ đôi cánh lộng lẫy, đưa bọn họ đến lục địa phía nam bầu trời, người ta gọi lục địa này là phương nam.
- Hết chương 6-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT