Kỳ thực, ngay cả Lý Thanh La cũng không biết bản thân đang tức giận cái gì, chính xác hơn là nàng đang dỗi, giống như tính tình nghịch ngợm của trẻ con, trên đường trở về vào đêm hôm đó, nàng cũng không biết bản thân đã lải nhải cái gì khi đó, mãi cho đến khi Mân Nhuận Nguyệt nhìn nàng bằng ánh mắt đầy suy tư.
Loại ánh mắt đó, khiến Lý Thanh La cảm thấy bối rối.
Sau đó, nàng tránh mặt Lâu Sanh Ca theo bản năng, Lý Thanh La cảm thấy mình đang tức giận, nhưng kết quả có phải đang tức giận không thì nàng không biết, chỉ là trên phố Vĩnh An đêm đó, ánh mắt của Lâu Sanh Ca quá sâu quá trầm làm nàng cảm thấy hoảng sợ.
Đôi mắt hắn sâu thẳm như đại dương trong đêm.
Nó không giống trước đây.
Vừa đi ra khỏi Lăng Tiêu các, vài thị vệ đã đi theo nàng, gần đây, bọn họ theo nàng như hình với bóng, đi theo nàng đến phủ Quốc sư, đi theo nàng đến chỗ ông lão bị thương ngày đó, bọn họ không có nơi nào là không theo. Những thị vệ đó khiến Lý Thanh La không được tự nhiên.
Nàng biết những thị vệ đó đều là do Lâu Sanh Ca phái tới. Nhưng hiện tại, nàng hơi không muốn gặp hắn.
Sau khi rời khỏi phủ Quốc sư, nàng đi tới nhà ông lão bị thương, ông lão đó họ Cao, ông và cháu trai nương tựa nhau mà sống, cháu trai của ông là học đồ trong tiệm rèn, cả ngày đều ở tiệm, căn bản hắn không có thời gian chăm sóc ông, sợ vết thương của ông lão Cao tái phát, mỗi lần xuất cung Lý Thanh La đều sẽ ghé nhà ông lão ấy một chuyến.
Ông lão Cao vừa nhìn thấy Lý Thanh La liền vui vẻ hớn hở, còn cho nàng xem miệng vết thương đã khép lại, bởi đó là vết thương ngoài da nên rất mau lành.
Lý Thanh La vào bếp sắc thuốc, nhìn bóng người bị nắng hắt lên ở cửa bếp, nàng thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, đặt tay trên miệng hét.
“Sao thế? Sao thế?” Có người từ bên ngoài xông vào, hắn nắm lấy tay nàng: “Đau ở đâu?”
Hắn cẩn thận kiểm tra, nửa ngày, hắn cau mày, nhìn người cố nhịn cười đang nhìn mình kia, hơi bực tức: “Lão sư, người lại giỡn với ta.”
“Điện hạ, người rất rảnh sao?” Lý Thanh La có chút dỗi nói: “Đi theo ta có vui không?”
“Chẳng vui chút nào!” Lâu Sanh Ca cúi đầu: “Nhưng gần đây người thấy ta liền trốn, lão sư, những gì ta nói ngày đó không phải là thật lòng đâu.”
“Ta biết!” Lý Thanh La nhìn Lâu Sanh Ca ăn mặc như người thường, chiếc áo choàng màu xanh lá xứng với đôi giày ngắn màu nâu, anh khí tràn trề.
“Xin lỗi, lão sư.”
Mặt Lâu Sanh Ca nghiêm túc, Lý Thanh La nhìn thấy rất thú vị, vừa định trêu chọc hắn thì ông lão Cao bước vào, đánh giá Lâu Sanh Ca một phen rồi đưa mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau.
“Cháu gái, tướng công của ngươi tới tìm ngươi à.”
Tướng công? Lý Thanh La dở khóc dở cười, nhanh chóng thoát khỏi tay Lâu Sanh Ca.
“Không phải đâu, ông Cao, đây là… đệ đệ của ta.” Lý Thanh La đứng lên.
Nàng duỗi chân, đá Lâu Sanh Ca rồi lại liếc mắt nhìn hắn: “Xú tiểu tử, còn không mau đứng lên, đây là ông Cao. Ngày đó, bị xe ngựa của vị Chu công tử kia đụng trúng đấy.”
Nàng cố ý gằn mạnh ba chữ Chu công tử.
“Về sau, sẽ không vậy nữa.” Lâu Sanh Ca ghé vào tai Lý Thanh La: “Cả đời này hắn ta sẽ không có cơ hội tiếp tục giương oai tại hoàng thành này nữa, ta đã tống hắn tới biên quan rồi.”
Buổi tối, ông lão Cao một mực muốn giữ bọn họ lại cùng ăn tối, ý tốt khó từ chối, chỉ là trong giờ cơm ông lão Cao hỏi rất nhiều câu khiến Lý Thanh La xấu hổ, thí dụ như, đã tìm được nhà chồng tốt chưa, có người trong lòng không, lại như, cháu trai của ông tuấn tú lịch sự, hiện tại vẫn chưa cưới vợ.
Còn Lâu Sanh Ca ngồi một bên cười.
Trên đường về, bầu trời đầy sao, Lâu Sanh Ca đưa Lý Thanh La lên tháp thắp đèn, nơi có thể ngắm nhìn quang cảnh về đêm cả hoàng thành.
Lý Thanh La dựa vào trụ tháp, nhìn về hướng sao Tử Vi xa xôi, mang một vạn suy nghĩ.
Gió đêm thổi nhẹ góc váy, tóc của nàng, vài sợi tóc phất qua tai hắn, đôi mắt nàng như những vì sao sáng lấp lánh.
“Tiểu Lâu.” Lý Thanh La chỉ tay về hướng sao Tử Vi: “Đó là sao Tử Vi, quê nhà của ta ở ngay dưới sao Tử Vi, quê nhà ta có tương truyền rằng trên sao Tử Vi có núi có sông, có Tử Vi Tinh Tinh quân anh tuấn ở đó, ông ấy văn võ song toàn, là trợ thủ đắc lực của Thiên Đế, ông ấy cai quản nhật nguyệt tinh thần, hai mươi tư tiết* ở nhân gian, nghe nói ông ấy có một thê tử xinh đẹp, bọn họ còn có một Trưởng công chúa.”
*Hai mươi tư tiết-二十四节气: Tiết khí là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời.
Trưởng công chúa đó chính là ta, Tiểu Lâu. Vẫn là không nhịn được muốn nói với hắn một chút, coi như đó là một lời tự giới thiệu giấu kín trong lòng.
“Trưởng công chúa đó nhất định là rất xinh đẹp.” Lâu Sanh Ca nhìn về phía sao Tử Vi xa xôi, đó là ngôi sao vô cùng sáng nằm ở cực Bắc.
Lý Thanh La mỉm cười nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt, nàng không đáp lại rằng, Lý Mộng La còn đẹp hơn, kiếp này người và nàng ta có duyên bạch đầu giao lão.
Dưới nụ cười của nàng, Lâu Sanh Ca chỉ cảm thấy cả trái tim mềm nhũn, như có thứ gì đó sắp tan ra. Không nhịn được nắm tay nàng, không nhịn được muốn đến gần nàng hơn.
Nhất thời, một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong đầu Lâu Sanh Ca, cứ như vậy cả đời đi, hắn không cưới vợ, nàng không gả đi, hắn không trông đợi đất nước này, nàng không trở về quê nhà của nàng, hắn không phải là vua tương lai, nàng không phải là lão sư của hắn, cứ như thế, mãi mãi sống tựa vào nhau.
“Được rồi, Tiểu Lâu, chúng ta trở về thôi!” Dưới cái nhìn chăm chú của Lâu Sanh Ca, Lý Thanh La mất tự nhiên kéo tay hắn.
Thiếu niên luôn bảo vệ nàng dần thay đổi theo thời gian, trở nên thân thuộc mà xa lạ, lúc này, các vì sao như đều rơi vào đáy mắt hắn, sáng lấp lánh trong đêm tối.
“Được, chúng ta trở về nào.” Lâu Sanh Ca nhẹ nhàng đáp.
Ngay khi hắn vừa quay đầu, ánh đèn rực rỡ của hoàng thành đã xua đi ý nghĩ hoang đường vừa nảy ra trong đầu hắn, nàng là lão sư của hắn, còn hắn là học sinh của nàng, vĩnh viễn sẽ luôn như vậy.
Lần đầu tiên Xuân Vị Ương gặp Lý tiên sinh hay được nhắc đến ở Lăng Tiêu các kia là tại hành lang dài gấp khúc, trên hành lang chạm khắc không ít bức họa tiên nữ xinh đẹp, nàng từ xa đi đến, một thân y phục màu xanh nước.
Ngày đó, cái nắng như thiêu đốt, đầu tháng Tám, trời nổi gió mùa, nàng đi ngược gió, vạt váy nàng tung bay, không hiểu sao Xuân Vị Ương lại cảm thấy nàng giống như tiên nữ xinh đẹp ở trong bức họa khắc trên hành lang dài đó, khi đó, nàng ta vẫn chưa biết nàng chính là Lý tiên sinh được người người tôn trọng.
Từ trước đến giờ, Xuân Vị Ương luôn cho rằng Lý tiên sinh mà mọi người tôn kính, phải là một vị học giả đã lớn tuổi.
Hành lang gấp khúc rất dài, từ xa nàng thong dong đi tới, bước chân nhẹ nhàng, nàng ta còn tưởng đâu nàng là một trong những mỹ nhân nhàn rỗi trong cung, người trong lòng nàng ta đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện.
“Lão sư, lão sư.” Hắn chạy theo sau nàng.
Thì ra là lão sư của hắn! Xuân Vị Ương thở phào nhẹ nhõm, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng nàng ta vẫn nghe được giọng điệu tràn đầy lưu luyến khi Lâu Sanh Ca gọi nàng.
Hai người sóng vai nhau bước đi. Lâu Sanh Ca thì thầm vào tai nàng, không biết là nói gì mà chọc nàng cười khanh khách, tiếng cười ấy rất ngọt ngào.
Hắn còn đoạt đi vài cuốn sách trông rất nặng trong tay nàng, hình như hắn còn phàn nàn về việc những cuốn sách quá nặng.
Không hiểu sao lòng bàn tay Xuân Vị Ương chảy đầy mồ hôi, khi bọn họ đi ngang qua cứ như không nhìn thấy nàng ta, Xuân Vị Ương đứng lặng.
“Lâu Sanh Ca.” Xuân Vị Ương bất giác hét lên.
Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng Lâu Sanh Ca không ngẩng đầu.
“Tiểu Lâu, hình như nàng ấy gọi người.” Nàng nghi hoặc liếc nhìn nàng ta một cái.
“Là ngươi à!” Lâu Sanh Ca lạnh nhạt liếc nhìn Xuân Vị Ương, rồi tiếp tục nói với nữ tử: “Lão sư, chúng ta mau trở về đi, ta có mấy vấn đề muốn hỏi người.”
“Ừ!” Nàng đáp nhẹ.
Bọn họ cứ vậy đi ngang qua nàng ta, Xuân Vị Ương cảm giác nàng ta nghe được tiếng cười khúc khích của nàng.
“Nàng ta là ai vậy?” Âm giọng Xuân Vị Ương bình tĩnh hỏi cung nữ đi theo mình.
“Nàng là Lý tiên sinh.”
“Lý tiên sinh à!” Xuân Vị Ương lẩm bẩm, hóa ra nàng chính là Lý tiên sinh, mơ hồ nhớ tới ngày đó, người hầu bên cạnh hắn nói với hắn rằng Lý tiên sinh đã trở lại, vì thế, hắn đã đẩy nàng ta ra và bỏ đi.
Trong hành lang, Lý Thanh La không nhịn được ngoảnh đầu lại, thiếu nữ xinh đẹp kia vừa gọi thẳng tên Lâu Sanh Ca, mà Lâu Sanh Ca lại không có ý trách móc gì.
Người bên cạnh xoay đầu nàng lại, lão sư, nhìn đường.
“Tiểu Lâu, nữ tử đó vừa gọi thẳng tên người, người quen nàng ta sao?” Lý Thanh La nhỏ giọng hỏi.
Lâu Sanh Ca ngừng lại một chút: “Ta không để ý, nếu lần sau ta lại nghe thấy nàng ta gọi thẳng tên bản điện hạ, thì lão sư, người muốn ta phạt nàng ta thế nào?”
Vành tai của hắn hơi đỏ lên, lời nói mập mờ.
Lý Thanh La không trả lời, cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Trở lại Hiên Chu các, Lý Thanh La từ miệng của Lục Trúc mới biết được vị cô nương kia tên Vị Ương, là tiểu thư của Xuân gia, nàng ta được Lâu Sanh Ca mang về sau một chuyến săn bắn, đã sống ở Cẩm Tú viên hơn nửa năm.
Cẩm Tú viên, tiểu thư của Xuân gia sống ở Cẩm Tú viên, hết thảy không cần nói cũng biết.
Đột nhiên, Lý Thanh La nhớ tới Lâu Sanh Ca đã mười sáu tuổi, mười sáu tuổi có lẽ hắn đã biết tư vị của tình yêu, khi nàng mười lăm tuổi nàng cũng đã yêu Mạnh Vân Lâu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng, nó không nên như thế này! Không phải khi Lâu Sanh Ca mười tám tuổi mới gặp người lưỡng tình tương duyệt với hắn ư?
Nhìn lên bầu trời. Lý Thanh La cười nhạt, dì, mọi chuyện hình như đã trở nên phức tạp đi rồi, vị Xuân Vị Ương kia sẽ đóng vai trò gì trong la bàn vận mệnh của hắn đây.
- Hết chương 27-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT