Cứ cách vài ngày Lý Thanh La lại đến phủ Quốc sư giúp Mân quốc sư dịch kinh văn, lúc trước nàng đi theo Đại sư phụ nên văn tự kinh văn trong phủ Quốc sư này đối với Lý Thanh Ca mà nói thì chẳng phải việc khó gì.
Chạng vạng hôm nay, Lý Thanh La rời phủ Quốc sư dọc theo phố Vĩnh An trở về cung như thường lệ, cách đó không xa, một nhóm người vây quanh chặn xe ngựa ở giữa đường và người qua lại.
Từ đám đông, Lý Thanh La biết được xe ngựa là của Tứ công tử Chu Vĩnh của Binh bộ Thượng thư gia, xe ngựa hắn đâm phải một ông lão, nhưng không chịu xin lỗi hay nhận trách nhiệm khiến nhiều người phẫn nộ.
Lý Thanh La đẩy đám đông sang, nhìn thấy một ông lão chân bị thương ngồi bệt dưới đất, một thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi kiên quyết kéo dây cương ngựa, vài nam tử cường tráng chặn đường xe ngựa.
Thiếu niên đang ngồi ung dung trên xe ngựa chính là tên thiếu niên đồ xám lỗ mãng mà Lý Thanh La tình cờ gặp ở Túy Hoa lâu ngày đó, xem ra hắn ta chính là Tứ công tử của Bộ binh gia? Vài tên tiểu tư đi theo hắn ai cũng mặt mày thờ ơ, chẳng thèm để ý.
“Chính xe ngựa của ngươi làm ông nội ta bị thương.” Tiếng cậu thiếu niên trong trẻo nhưng hai mắt đã rưng rưng: “Ngươi phải chịu tránh nhiệm lo cho ông của ta và xin lỗi ông ấy.”
Dân chúng vây xem cũng phụ họa theo.
Lý Thanh La đi đến trước mặt ông lão, xé góc váy của nàng, buộc lại vết thương còn đang chảy máu, trên người ông lão còn vài chỗ bầm tím.
“Xe ngựa của ta làm ông nội ngươi bị thương?” Tứ công tử Chu gia vẻ mặt kiêu căng: “Ngươi nói xe ngựa của ta làm ông nội ngươi bị thương, nhưng ta nói ông nội ngươi làm xe ngựa của ta bị thương đấy thì sao nào.”
Mọi người “ồ” lên, hắn ta chậm rãi đi tới trước mặt con ngựa của hắn, dửng dưng xoa đầu con ngựa nói: “Bảo bối, ngươi có bị dọa không?”
Lý Thanh La nhắm chặt mắt, rồi mở ra, siết tay, từng bước đi đến chỗ vị Chu công tử kia, nàng hất mặt lên: “Là công tử của Binh bộ gia đúng không?”
Chu Vĩnh nhíu mày, người nữ tử trước mặt trông rất quen mắt.
Lý Thanh La đưa mắt đánh giá Chu Vĩnh từ trên xuống dưới, cười nói: “Quả nhiên là một tên nhóc tóc vàng vẫn còn chưa lớn, chẳng trách không biết trời cao đất rộng, nghe nói phụ thân của ngươi rất có tri thức và hiểu lễ nghĩa, lẽ nào ông ta không dạy ngươi đả thương người thì phải nhận lỗi sao?”
Người vây xem cười chế nhạo một trận.
“Ngươi… To gan!” Công tử Chu gia sắc mặt đại biến, hắn chỉ vào nàng: “Ngươi, ngươi là cái thá gì chứ?”
Sau đó, hắn nhớ tới: “Thì ra lại là ngươi, hiện tại Mân Nhuận Nguyệt không có ở cạnh ngươi, ngươi còn dám khiêu khích trước mặt ta, ngươi biết hậu quả là gì không.”
“Ta là cái thá gì cũng không quan trọng.” Lý Thanh La hất tay hắn ra: “Quan trọng là ngươi có xin lỗi không? Có chịu trách nhiệm không?”
Công tử Chu gia giống như nghe được chuyện cười, hắn cười phá lên, đám tùy tùng bên cạnh cũng cười hùa theo.
Đỡ ông lão đứng dậy, Lý Thanh La cất cao giọng: “Không xin lỗi đúng không? Tốt lắm, vậy ta đành phải cùng ông lão này đến phủ để chứng minh rồi, Binh bộ Thượng thư đại nhân quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử*, xem Tứ công tử của ông ta giỏi đến cỡ nào.”
*Hổ phụ vô khuyển tử- 虎父无犬子: nghĩa đen là cha hổ không có con chó; nghĩa bóng là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.
Binh bộ Thượng thư đại nhân có tiếng ngay thẳng, nhưng quanh năm bận rộn công vụ, không có nhàn rỗi để quan tâm con cái. Nếu ông ta biết…
Sắc mặt Chu Vĩnh đỏ bừng, rồi lại trắng bệch ra.
“Các vị tại hiện trường, có muốn cùng tiểu nữ đi đến phủ Binh bộ Thượng thư làm chứng một chút không.” Lý Thanh La nhìn công tử Chu gia nói tiếp.
Ngày đó, công tử Chu gia đã xin lỗi, tuy lời xin lỗi nghe không được cam tâm tình nguyện cho lắm, nhưng quan trọng nhất là ông lão đã nhận được ngân lượng bồi thường từ hắn.
Lý Thanh La đưa ông lão bị thương kia về nhà để cháu trai của ông đến hiệu thuốc mua thuốc.
Đến khi ông lão băng bó vết thương xong thì trời cũng đã khá muộn.
Nơi ông lão ở có chút hẻo lánh, Lý Thanh La vừa mới rẽ vào một con hẻm, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một vài bóng người, nàng chưa kịp phát ra tiếng thì đã bị bắt, miệng nàng bị bịt kín, sau đó bị nhét vào một cái bao bố khiên đi.
Lý Thanh La ước chừng đoán được người bắt nàng là ai, nhưng hiện tại nàng đang ở trong bao bố, không thể động đậy, nên nàng đành phải đi một bước nhìn một bước vậy.
Thật bất lực, Lý Thanh La nghĩ nếu Tiểu Tú biết được nhất định sẽ cười nàng một trận. Chuyện này thế mà lại xảy ra. Điều buồn cười là nàng lại chẳng làm gì được.
Trong một trận rung lắc, Lý Thanh La đoán được nàng bị đưa lên thuyền, khi những nghe tiếng ngông cuồng trên thuyền, lòng Lý Thanh La chùng xuống, nàng hẳn là đang ở trên thuyền đậu ở sông Uyên Ương, thuyền này rất nổi tiếng ở Chiêu Thục, là nơi tìm hoan mua vui của các công tử có tiền, bên trong còn có sòng bạc, kỹ nữ, tửu sắc có thể nói là chỗ cực kỳ thối nát.
Chủ nhân phía sau của chiếc thuyền là một đại nhân vật rất có máu mặt, hơn nữa hàng năm đều nộp thuế cao ngất cho triều đình nên chẳng có ai đụng đến, triều đình cho tới nay luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau hồi giày vò, Lý Thanh La bị thả xuống, từ vị trí này nàng đoán mình bị đưa tới một phòng riêng, thanh tĩnh hơn nhiều so với âm nhạc hỗn độn bên ngoài.
Có tiếng bước chân đến gần, mắt miệng của Lý Thanh La đều bị bịt kín, giờ chỉ còn lại tai để phân biệt, tiếng bước chân dừng lại trước mặt nàng, người nam tử cười rất khoe mẽ.
“Cô nương, bây giờ đã biết hậu quả của việc xen vào chuyện của người khác chưa.”
Quả nhiên là công tử Chu gia.
“Chu Vĩnh, là cô nương nhà ai thế, sao lại dùng phương thức khoa khương thế này để xuất hiện.”
“Thứ Năm, bây giờ ngươi đang chơi ở đâu, hay là đang chuẩn bị lễ vật sinh nhật thần bí cho bản công tử.”
“Tứ công tử, đây là con mồi tươi mới à? Mở ra xem tư sắc thế nào đi.”
Bảy miệng tám lời, người trong phòng hẳn là không ít.
“Ngừng!” Người đứng bên cạnh hô to một tiếng: “Lâm Nhị ca, hôm nay là sinh nhật của huynh, cho nên ta coi như mượn hoa hiến phật, tặng nàng ta cho huynh, chỉ có điều, huynh nhất định phải cẩn thận khi nếm thử đấy, bông hồng này có gai, hôm nay ta đã được nếm thử miệng lưỡi sắc bén của nàng ta.”
“Ồ, nghe Thứ Năm công tử nói vậy ta có chút nóng lòng đấy.”
Một tràng cười vang lên, trong tiếng cười còn xen lẫn giọng hờn dỗi của nữ tử, công tử Chu gia cúi đầu nói nhỏ với Lý Thanh La, giờ cuối cùng ai mới là người không biết trời cao đất rộng đây hả? Cứ đợi đi, Lâm Nhị ca của ta sẽ khiến ngươi sung sướng.
Nói xong, hắn ta đặt tay lên bao bố, như muốn gỡ dây thừng cột miệng bao ra. Đúng lúc này, có tiếng chân nhẹ nhàng bước vào.
Người này hiển nhiên rất có trọng lượng, có người nhỏ giọng nói: “Lâu công tử vừa mới lên thuyền, đêm nay, mọi người kìm chế một chút cho ta, đừng đùa giỡn thái quá.”
Hắn tạm dừng một chút, đá vào bao tải đang nhốt Lý Thanh La: “Đây lại là cái gì?”
“Mộ Dung đại ca, đây là một tiểu hoang dã cần phải được làm sạch, tiểu đệ của ta đang đùa giỡn với nàng thôi.”
“Làm sạch sẽ cho ta.” Nói xong, hắn ta lại vội vàng đi ra ngoài.
Sau đó, Lý Thanh La thấy mình bị khiêng như một hàng hóa tới phía sau tấm bình phong hay thứ gì đó. Bất quá, nàng chỉ xác định nàng vẫn còn ở trong phòng vừa rồi, vừa xử trí thỏa đáng xong, thì lại có người bước vào.
Từ giọng điệu cung kính của những người đó, Lý Thanh La đoán người vừa vào mà bọn họ tôn xưng là Lâu công tử kia chắc hẳn là một đại nhân vật.
Có vẻ như có dàn nhạc đã đi vào, một cô nương đang xướng khúc, tiếng hát uyển chuyển hàm xúc.
Lý Thanh La ở trong bao bố nghĩ cách để thoát thân, một tiên tử như nàng cũng thật vô dụng, đúng là tay trói gà không chặt thật, Lý Thanh La thầm ai oán trong lòng.
Sau khi khúc xướng hết, một giọng nói vang lên, Lâm Nhị, mỗi năm đều có ngày hôm nay*.
*Mỗi năm đều có ngày hôm nay–年年有今日: câu này nghĩa là mong người được chúc ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc như ngày sinh nhật.
Giọng nói này khiến đáy lòng Lý Thanh La chấn động, làm sao nàng lại không nghe ra giọng của hắn, nàng đã nghe giọng nói đó từ lúc trẻ con cho đến lúc dễ nghe, từ lúc dễ nghe cho đến giai đoạn chuyển thành giọng nói mê người như nam châm hiện tại.
Làm sao có thể không nhận ra, nhưng chỉ là, tại sao Lâu Sanh Ca lại ở chỗ này?
Lý Thanh La im lặng, nghiêng tai lắng nghe.
“Lâu công tử, cô nương xướng khúc vừa rồi thế nào, ta nghe nói nàng ta vẫn còn nhỏ, tự nhận là bán nghệ không bán thân, so với tiểu hạt tiêu họ Xuân trong phủ người thì sao?” Kiểu nói này hẳn là Chu công tử, giọng điệu hắn ta đầy vẻ nịnh nọt.
Đáp lại hắn là một nụ cười nhẹ: “Mỗi người mỗi vẻ. Người trong phủ ta là lửa, người trước mặt đây là nước.”
“Chẳng phải rất tốt sao. Nước và lửa tương hỗ lẫn nhau, Lâu công tử có thể trái ôm hỏa phải ôm thủy mà.”
Lý Thanh La lại nghiêng tai lắng nghe. Nàng nghe thấy một tiếng cười quen thuộc mà xa lạ, cùng một giọng nói nhưng không còn rõ ràng.
“Ý khiến này tuyệt đấy.” Âm thanh của Lâu Sanh Ca lộ ra vẻ không đúng đắn vô hạn: “Vị cô nương này, bản công tử thích ngươi, nhưng tại sao ngươi lại cố tình muốn bán nghệ không bán thân?”
Đó thật sự là tiếng của Tiểu Lâu của nàng ư? Lý Thanh La muốn đến gần hơn, nhưng không ngờ đầu nàng đập vào bức bình phong, da đầu nàng tê dại, sau đó là một tiếng động lớn.
Sau đó, là tiếng của kiếm rút ra khỏi vỏ, Lý Thanh La biết lúc này phải có hơn chục thanh kiếm đang chĩa vào nàng, những người cầm kiếm này hẳn là thị vệ trong cung.
Nàng nhớ Mân Nhuận Nguyệt từng nói, những người lớn lên trong hoàng gia không bao giờ là người đơn giản.
Nàng nhớ Lục Trúc từng nói, điện hạ đã đề nghị Chiêu Lăng vương đưa công chúa Nhã Ca đến một ngôi chùa cách đây ngàn dặm để đọc kinh thư, bởi vì nàng ta là người đã đưa thuốc độc cho Hoàng hậu Xuân Nguyệt trong sự cố khi ngài ấy mười ba tuổi đó..
Bao bố được mở ra, ánh sáng đột ngột hắt vào khiến Lý Thanh La giật mình, nàng nhìn thấy một căn phòng cực kỳ xa hoa, hắn đang đứng ngay chính giữa, một tiểu cô nương như hoa như ngọc cầm đàn tỳ bà trong tay dựa người vào hắn, miệng hắn hơi hé ra.
Lâu Sanh Ca có chết cũng không ngờ sẽ là cảnh tưởng như vậy khi bao bố mở ra.
“Lão… lão sư, người… vì sao người lại ở đây?” Cổ họng Lâu Sanh Ca như bị tắt nghẽn.
Lý Thanh La miệng bị nhét vải, trong lòng cười khổ, nàng không biết vì sao bản thân lại ở đây, nhưng bây giờ thật sự là đủ kịch tính rồi.
Lâu Sanh Ca nhanh chóng lấy miếng vải nhét trong miệng Lý Thanh La ra, thấy mặt nàng đỏ bừng, Lâu Sanh Ca nổi giận rút kiếm ra, mũi kiếm lượn lờ gần cổ họng của từng người trong phòng: “Là ai? Là ai làm?”
Trong phòng im lặng đến chết người, Chu Vĩnh đứng dậy, giọng nói run rẩy đến mức không nói nổi: “Là… Là ta!”
Khi mũi kiếm chỉ phía Chu Vĩnh.
“Được rồi! Tiểu Lâu.” Một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Mau giúp ta tháo dây thừng trên tay ra, còn cả chân nữa, ta sắp tê muốn chết rồi.”
- Hết chương 25-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT