(Hahahaha! Thật ra giáo dục cái gì không quan trọng, chỉ là muốn đánh thằng trẻ trâu này một trận chứ gì!)

(Bảo thiếu gia mau cảm ơn lão Lý đi, nếu không phải có quy tắc ngăn cản, chắc là Khương võ thần đã sớm ra tay rồi!)

Lão Lý ngồi phía sau tổng đài, khống chế tất cả, lúc này không muốn nói chuyện.



“Không phải đã nói cái tên trẻ trâu này là cây gậy Thiên Bổng* sao? Chỉ với chút đạo hạnh này, còn không đủ cho Khương Mạn nhét kẽ răng nữa!”

(*Thiên Bổng: gậy của Tôn Ngộ Không, dùng để đánh yêu quái, rất lợi hại)

“Đám trẻ trâu bây giờ đúng là đời sau thua xa đời trước!”



……

Dưới sự áp chế về huyết thống, vũ lực, trí lực. Bảo thiếu gia đã thành công mắc bẫy.

“Hai nghìn này chị miễn cưỡng nhận trước, em viết thêm một cái giấy nợ đi, nợ chị phí lao động cá nhân là hai nghìn tệ. Ngày mai phải xem biểu hiện của em rồi.”

Khương Tiểu Bảo viết giấy nợ xong, Khương Mạn cầm tiền rời đi, sau đó cậu ta mới sực nghĩ ra.

Chị cũng đã cầm hai nghìn tệ đi rồi, sao em vẫn phải viết cho chị giấy nợ hai nghìn tệ?

F*ck! Người con gái này quá gian trá rồi!!!

Ngày làm việc đầu tiên của Khương Mạn kết thúc tại đây.

A Tam sau khi đi cùng cô ra khỏi biệt thự, vẻ mặt khâm phục, không nhịn được mà giơ ngón cái lên.

“Cao tay! Chị Khương quá là cao tay!”

“Nhưng mà chị này, ngày mai nếu cậu ta thực sự kiếm ra hai nghìn tệ thì sau này chị thực sự làm thuê không công cho cậu ta à?”

“Đương nhiên.” Khương Mạn ngồi lên xe, gật đầu: “Là giáo viên thì nhất định nói lời phải giữ lời rồi.”

Cô nói xong thì ngáp một cái, đôi môi cong lên, khiến người ta phải rung động: “Hi vọng ngày mai cậu bạn nhỏ của chúng ta đừng có thảm quá.”

“Nếu không……”

“Tôi sợ là tôi sẽ không nhịn nổi mà cười to tiếng quá.”

“Hahahaha!!!”

A Tam: “……” Chị, còn đang live stream đấy, chúng ta cười lén lút thôi được không, hahaha!!!

Khương Mạn đã làm việc xong, nhưng cũng không quên các anh em.

Cô gọi điện cho vài người, vậy mà chỉ có Tự Thiên Sách bắt máy.

Giọng nói của Thiên Sách thều thào, như sắp chết tới nơi!

Khương Mạn nhịn cười, chắc mấy người chỗ Bạc Hạc Hiên còn đang bận.

Dù gì thì xe này cũng là xe chuyên dụng mượn được của ekip, cô bảo tài xế lái đi tìm Tự Thiên Sách trước, xem xem tình huống của người anh em này thế nào.

Lúc này trời đã tối rồi.

Tự ảnh đế đang ăn màn thầu, cái màn thầu này còn là một người làm cùng tốt bụng mời anh ấy ăn.

Lúc này bàn tay cầm đồ ăn còn đang run run.

Ánh mắt anh ấy thẫn thờ, không biết tâm hồn đang phiêu bạt nơi đâu.

Tại sao chuyển gạch lại đáng sợ vậy……

Anh ấy dùng hết sức từ thời bú mẹ ra rồi, nhưng đống gạch đó như có ma lực vậy, không hề có dấu hiệu giảm đi!!

Vậy mà vẫn còn những hai xe bán tải!!

Hai xe bán tải đầy gạch đó!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play