Nhấp một ngụm, khẽ nhếch mép cười, nhìn Hoa Thành Hùng: “Tổng giám đốc Hoa nhìn tôi làm gì, không hoan nghênh à?”    

“Biết rõ còn hỏi!” Hoa Thành Hùng nghiến răng nghiến lợi: “Ở đây không hoan nghênh cô!”  

Advertisement

Khương Mạn nhún vai, nở nụ cười đầy ác ý: “Không hoan nghênh à, thế ông cứ cố mà nhịn xuống đi.”    

Cô lắc nhẹ chiếc ly trong tay: “Tôi không đi thì ông làm gì được nào?”    

Advertisement

Miệt thị thẳng thừng, giống như một con dao sắc, chém Hoa Thành Hùng thương tích đầy mình, mất mặt hoàn toàn!    

Đúng vậy, Khương Mạn không đi thì Hoa Thành Hùng làm gì được cô nào?  

Thậm chí chẳng thèm mỉa mai vòng vo, chính là xem thường ông đấy!    

“Tổng giám đốc Hoa, ông đừng có thấy người ta nể mặt mà còn không biết điều, Khương tiểu thư có thể tới dự là vinh hạnh của ông đấy.” Vương mập thấy vậy liền đứng ra, vạch rõ lập trường với Hoa Thành Hùng.  

“Đây chính là vận đổi sao rời, đâm vào chỗ chết!”    

“Theo tôi thấy Khương tiểu thư đã nhân nghĩa lắm rồi, có người mẹ nuôi và cha dượng như này, vẫn còn lưu lại cho bọn họ một con đường sống.”    

Những kẻ ném đá xuống giếng* lần lượt xuất hiện.  

(*ném đá xuống giếng: hành vi thấy người khác gặp nạn không cứu giúp mà còn hùa vào hại thêm.)  

Khương Mạn không thèm nhìn đám hề này nhảy nhót, cầm trong tay kịch bản phản diện, cô diễn một cách sinh động vai một kẻ chuyên ức hiếp người khác.  

Khỏi phải nói, đúng là sảng khoái!    

Hoa Thành Hùng cũng biết con đường của mình đã chấm dứt rồi, ngay cả hi vọng cuối cùng cũng không còn rồi!    

“Khương Mạn, Khương tiểu thư, tôi sai rồi, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của tôi!”    

“Là do tôi không biết dạy con, nhưng Viện Nhi nó đã phải trả giá rồi, nó đã điên rồi, con gái tôi nó phát điên rồi ……”  

“Cô có tấm lòng rộng lượng, cô tha cho tôi có được không?”    

Biểu cảm của Hoa Thành Hùng nói đổi là đổi được luôn, quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin.    

Dáng vẻ thê thảm, vứt hết tôn nghiêm, thật sự cũng khiến một vài người cảm thấy đồng cảm.   

“Cậu Bảo, người chị họ này của cậu cũng tàn nhẫn thật đấy.”    

“Nhà họ Hoa thật sự bị ép tới đường cùng rồi, cô ta thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?”  

Tên bậu xậu bên cạnh Khương Tiểu Bảo lầm bầm.    

Khương Tiểu Bảo lập tức trừng mắt: “Một đám ngu đần, bọn mày đi tu ở nhà thờ Đức Bà hay là đi lễ ở đền thờ Phật lâu quá rồi hả?”    

“Kêu gào vài tiếng thì đã là đáng thương rồi? Đồng cảm sâu sắc vậy cơ à, thế bọn mày móc tiền túi ra giúp tên gấu chó đó đi!”    

Đám bậu xậu lập tức câm miệng.  

Vở kịch này của Hoa Thành Hùng cùng lắm chỉ lừa được mấy tấm chiếu mới chưa từng trải như bọn họ thôi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play