*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt Bạc Hạc Hiên hơi trùng xuống: "Giết ai?"
Khương Nhuệ Trạch cười lạnh: “Em gái tôi!
Advertisement
Khương Mạn: Hả?
Quỷ Hồ:?!! Ai giết em gái anh chứ, người tôi muốn giết rõ ràng là...
Quỷ Hồ khó khăn mở đôi mắt sưng vù của mình: "Khương Mạn... là em gái của anh sao?!"
Advertisement
Người trong cuộc gật đầu: "Ừm, tôi là em gái của anh ấy."
Quỷ Hồ sững sờ, nhìn người phụ nữ đeo khẩu trang, kính râm và đội mũ che kín mặt ở bên cạnh, một hồi lâu không nói nên lời.
Phương Đông... thực sự là một đất nước thần kỳ...
Chương 298: Người phương Đông thật đáng sợ! Mồm miệng thật độc địa
Khi biết có người muốn giết em gái mình! Khương Nhuệ Trạch có thể kiềm chế không ra tay giết chết đã thể hiện sự kiên nhẫn lớn nhất của anh ta rồi.
Trên xe, Bạc Hạc Hiên đang lái xe, anh kéo kéo cổ áo như muốn hít thở, ánh mắt nhìn thẳng không một chút cảm xúc. Thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn xuống hàng ghế sau qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Khương Mạn đã sớm tháo lớp ngụy trang ra rồi. Cô ngồi ở bên cạnh anh, nhìn Quỷ Hồ ở phía sau giống như nhìn loài vật quý hiếm.
Khương Nhuệ Trạch ở hàng ghế sau cũng nhìn Quỷ Hồ chằm chằm. Anh ta như con thú bị mắc kẹt trong lồng!
"Bạn Sói thân mến của tôi! Ngày xưa Đế Quốc có một câu nói: Vì không nhận ra nhau mà có hiểu lầm!"
"Nếu tôi sớm biết cô công chúa nhỏ này là em gái của anh thì cho dù giá có cao đến đâu tôi cũng sẽ không nhận vụ làm ăn này!!"
"Tên thuê chết tiệt kia, suýt chút nữa đã hủy hoại tình bạn của tôi với anh rồi! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh ta đâu!!"
Quỷ Hồ đầy căm phẫn!
"Ồ? Có nghĩa là nếu người bị giết không phải tôi, chỉ cần ra giá cao thì anh có thể tùy tiện giết người à?" Khương Mạn hỏi ngược lại, giống như thực sự rất tò mò.
Quỷ Hồ chết lặng trước câu hỏi này.
Anh ta bối rối cười nói: "... Tiếng Đế Quốc của tôi không được tốt lắm."
Cô thản nhiên cười: "Tôi thấy anh khá thích trừng phạt. Anh là người có phán đoán tốt."
Quỷ Hồ hét lên: "Tôi hoàn lương rồi! Tôi đã hoàn lương nhiều năm rồi! Chỉ là tôi nhất thời đầu óc mê muội thôi!"
Khương Mạn tán thưởng: "Anh còn là biết cả câu đầu óc mê muội chứng tỏ rất giỏi tiếng Đế Quốc nhỉ?"
Quỷ Hồ: "... Tôi vẫn chưa bắt đầu phạm tội, mới chỉ có động cơ thôi nhưng tôi đã thẳng thắn thú nhận rồi. Hơn nữa tôi cũng không phải người Đế Quốc nên cùng lắm là bị trục xuất thôi."
Khương Mạn ngồi thẳng dậy: "Vậy sao? Chắc là có rất nhiều kẻ săn tiền thưởng giống như anh nhỉ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT