(Tiên nữ Điềm Điềm lại sắp cười rồi, tối nay lại có đùi gà to để ăn rồi!)  

Khương Mạn nhanh nhẹn nhốt cẩn thận mấy con thỏ và gà rừng, sau khi Bạc Hạc Hiên nhìn thấy cô làm thuần thục mọi thứ, lại phát hiện ra bản thân chẳng có gì để làm cả.   

Advertisement

Anh không nhịn được mà cười lên: “Thật giống như là tham gia chương trình dưỡng sinh vậy. ”  

“Ừm, cũng khá là dưỡng sinh đó.” Khương Mạn gật đầu: “Thức ăn tươi mới, không khí trong núi cũng tốt, lại không có ô nhiễm. ”  

Cô vừa nói, vừa chuẩn bị cõng chiếc sọt đầy ắp lên lưng.   

Bạc Hạc Hiên tới giúp đỡ: “Để tôi làm cho.”  

“Không cần.” Khương Mạn lắc đầu, biểu cảm chê bai trên mặt vô cùng chân thực: “Tuy là lực cánh tay của thầy Bạc rất tốt, nhưng phần dưới không chắc chắn lắm, lỡ như ngã thì tôi lại phải cõng đi xuống. ”  

Bạc Hạc Hiên: “……” phần dưới không chắc chắn?  

Nếu như camera có thể quay tới, thì tất cả mọi người đều có thể thấy được nụ cười trên mặt Bạc ảnh đế cứng nhắc cỡ nào.   

Lúc sau.   

Camera hành trình chuyển cảnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai chết người của người đàn ông và ánh mắt lạnh lùng như viết chữ người lạ chớ lại gần.  

Bạc Hạc Hiên nhét camera hành trình vào tay Khương Mạn, nhấc sọt chiến lợi phẩm của cô lên, xoay người rời bước đi.   

Động tác nhanh nhẹn, phần thân dưới chắc chắn biết bao nhiêu.   

Khương Mạn ngơ ngác đứng tại chỗ, gãi nhẹ lên đầu, lầm bầm nói nhỏ: “Mình nói gì sai sao? Hình như chọc giận người ta rồi. ”  

(Hahahahaha! Đúng vậy, chị chọc giận Bạc thần rồi!)  

(Không được nói phần dưới của người đàn ông không được! Võ thần Khương Mạn nhanh nhạy lên đi!)  

(Bạc thần đang dùng hành động cơ thể để chứng minh bản thân mình có thể!)  

(Bạc thần đương nhiên là được rồi, tôi là vợ của Bạc thần, người có quyền lên tiếng nhất ở đây!)  

(Các chị em báo cáo 18+ thôi……)  

Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn mang giỏ đầy về, đừng nói là Tang Điềm và các em nhỏ, mà ngay cả nhân viên công tác cũng ngạc nhiên đến ngơ ngác luôn.   

Tổng đạo diễn lau đi mồ hôi trên trán, lầm bầm: “Khương Mạn là bug hả……”  

(*bug là lỗi phần mềm, hệ thống trong chương trình máy tính)  

Lúc này thì hay rồi, khách mời không thể bị nhịn đói rồi, nói không chừng còn tăng năm cân ấy chứ!  

“Nhưng mà Ngụy An Nhiên và Tôn Hiểu Hiểu hình như vẫn chưa tìm được đồ ăn, hai người cãi nhau đến mức không vui vẻ gì.”  

Nụ cười của tổng đạo diễn bỗng chốc trở nên dịu dàng, thở phào một hơi: “Vậy thì quá tốt rồi, tất cả khách mời đều hưởng thụ thì quá là bất thường nhỉ”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play