“Người tố giác còn dùng điện thoại của anh ta ghi âm lại, anh ta thừa nhận đã động tay động chân vào dây cáp bảo hộ của đoàn phim.”  

Chú cảnh sát nói xong, cũng rất cạn lời.    

Advertisement

Sức mạnh quần chúng thật là lớn, bọn họ còn chưa kịp bắt đầu điều tra, kẻ tình nghi đã sa lưới rồi.    

Mà người bị bắt còn bị đánh thành cái bộ dạng này.    

Những người có mặt tại đây đều rộ lên, Trần Minh tức giận vô cùng.  

“Tề Lỗi cmn anh bị điên à, lấy mạng người ra làm trò đùa!”    

“Không đúng, anh ta không có thẻ công tác của đoàn phim, sao có thể trà trộn vào phòng đạo cụ? Dây cáp bảo hộ đều có người chuyên phụ trách mà!”    

Khương Mạn cười lạnh nói: “Rất đơn giản, tìm người phối hợp với anh ta chẳng phải là xong rồi sao.”    

Tại đây có một người sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng chột dạ.  

Ánh mắt sắc bén của Khương Mạn nhìn về phía người đó.  

“Phó đạo diễn, đừng chột dạ chứ, Tề Lỗi chẳng phải là anh em của anh sao? Anh em hoạn nạn có nhau, người cùng một nhà thì phải tụ họp đông đủ mà nhỉ.”    

Sắc mặt phó đạo diễn đột ngột thay đổi: “Khương Mạn cô đừng có vu oan cho người khác, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, tôi, tôi và Tề Lỗi chẳng có quan hệ gì cả!”  

“Vậy sao?” Khương Mạn mở túi xách, lấy ra một chiếc điện thoại.    

Chiếc điện thoại này không phải của cô, mà là trước đây không lâu, Tề Lỗi vác xác tới trước mặt cô để bị sỉ nhục, bị cô thu giữ lại.   

Bên trong chiếc điện thoại chứa không ít thứ.   

Không thể không nói, thằng cháu Tề Lỗi này đúng là một kẻ một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ gọi điện thoại cho ai cũng ghi âm lại.    

Khương Mạn ấn mở ghi âm, giọng nói của phó đạo diễn ở trong điện thoại vang lên:   

“Anh Tề, anh yên tâm, chỉ cần một câu nói của anh, em đảm bảo sẽ giúp anh xử lí Khương Mạn.”  

“Cảnh hành động khó tránh khỏi va chạm, chúng ta động tay động chân một chút, dọa cho con khốn kia một trận!”    

Đoạn ghi âm vừa phát ra, có thể coi là một cú đập mạnh.  

Chân của phó đạo diễn cũng mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, vội vàng giải thích:   

“Các đồng chí cảnh sát xin hãy nghe tôi giải thích, tôi không muốn giết người, tôi chỉ đưa chìa khóa phòng đạo cụ cho Lỗi, động tay động chân vào dây cáp bảo hộ đều là anh ta làm!”   

“Anh ta nói chỉ muốn dọa Khương Mạn một chút, sẽ không gây ra án mạng, thật sự không liên quan tới tôi đâu...”    

Nếu không phải bị cảnh sát ngăn cản, Trần Minh đã xông lên đầu tiên để đánh người rồi:   

“Cậu cmn là đồ óc lợn hả, dây cáp bảo hộ là thứ có thể tùy tiện động vào à? Trên tòa nhà ba mươi tầng, xảy ra bất cứ sai sót gì cũng sẽ gây chết người đấy!”   

“Tôi thật sự là mù rồi, ban đầu lại đi chọn cái loại người như cậu làm phó đạo diễn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play