Cảm giác này đã nhanh chóng bị chị Lam ép phải nén xuống.

Quả thật, Bạc ảnh đế vô cùng lạnh lùng, nhưng Khương Mạn nhà cô ấy cũng không phải là mỹ nhân độc địa gì.

Chị Lam từng hay cà khịa, rõ ràng khuôn mặt là một nữ chính phản diện, nhưng tính tình lại không ăn khớp, thật tiếc nhan sắc đó!

“Anh Bạc, tôi là An Lam đến từ Thiên Phong Entertainment, lần này rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng lần này anh đến đây là...?”

Bạc Hạc Hiên khẽ gật đầu và nói ngắn gọn: “Cảm ơn.”

“Cảm…ơn?” Chị Lam ngẩn người.

Advertisement “Tôi nghe nói cô đã cứu tôi.”

Bạc Hạc Hiên nhìn Khương Mạn, vẻ mặt vẫn lạnh băng, lộ ra một loại thờ ơ.

Chị Lam bất giác nhìn giường bệnh rồi trợn to hai mắt: “Vì cứu Bạc ảnh đế mà em phải vào bệnh viện sao?”

Không đợi chị Lam kịch động, Khương Mạn lười biếng nói"Tôi đã cứu anh, anh đã giúp tôi, chúng ta có thể coi như hoà, không ai nợ ai."

Bạc Hạc Hiên ngước nhìn cô “Người vừa rồi có lẽ là một kẻ phạm tội.

Nếu cô cần giúp đỡ,tôi có thể cung cấp cho cô một đội ngũ luật sư giỏi.”

Quả thực, với những chuyện và hành vi mà Lý Hổ làm nhiều nhất là bị giam giữ hành chính vài ngày, không thể nào ngồi tù được.

Advertisement “Không cần đâu.” Khương Mạn từ chối ý tốt: “Nếu như thật sự muốn giúp đỡ, hy vọng chuyện lần này, anh Bạc có thể giúp tôi khiến chuyện này lắng xuống vài ngày.”

Lần này thì chị Lam không hiểu gì cả.

Chuyện hôm nay, bọn họ có cơ hội tuyệt vời để xoay chuyển dư luận!

Bạc Hạc Hiên nhìn cô một lúc lâu, không hỏi thêm gì nữa.

“Được.”

Chuyện này không khó.

“Cô có thể đưa ra một yêu cầu nữa.

Chỉ cần nó nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.”

Khi nghe vậy, Khương Mạn bật cười, người đàn ông này cũng có chút thú vị.

Bạc Hạc Hiên không thích phiền phức, càng không thích mắc nợ ân tình của người khác.

Khương Mạn không nghĩ quá lâu: “Mời tôi ăn cơm đi.”

Cô vừa lên mạng tìm kiếm một chút thì phát hiện đồ ăn trên thế giới này vô cùng đa dạng, đừng nói là ăn mà thậm chí là nhìn cô cũng chưa từng thấy qua.

Suy cho cùng, ở thời đại mà cô sống “gạo” chỉ tồn tại trong sách lịch sử.

Nếu không phải cô và Khương Mạn đã là cộng sự nhiều năm thì có lẽ lần này cô sẽ tin vào tức việc cô ấy ké fame trên mạng.

Đây có được coi là đã thành công không?

Bạc Hạc Hiên khẽ cau mày.

Không đợi anh lên tiếng, Khương Mạn liền đổi đề tài: "Anh không cần đến, chỉ cần thanh toán tiền bữa ăn là được rồi."

Vẻ mặt Bạc Hạc Hiên có chút kỳ lạ, anh nhìn Khương Mạn thật sâu một hồi rồi xác nhận đối phương không phải đang nói đùa.

Anh gật đầu: “Được.”

Nụ cười trên mặt Khương Mạn có chút chân thành, cô cảm thấy mình đã không sai khi tốn biết bao nhiêu sức lực và xương máu để cứu đối phương.

Thật sự là một người tốt, có ơn báo ơn có oán báo oán.

Vì vậy, cô đã vặn hỏi với một giọng điệu chân thành: “Giá của mỗi bữa ăn có giới hạn không? Anh đồng ý mời tôi bao nhiêu bữa?”

Chị Lam: “…” Thật là, không cần thiết phải như vậy đâuđâu!

Chị Lam không dám nhìn mặt Bạc Hạc Hiên nữa, hận không thể bịt miệng Khương Mạn lại.

Khương Mạn! Em đang làm gì vậy? Đang dùng tiền làm nhục thần minh sao? Giá giới hạn? Mời bao nhiêu bữa? Em có chắc là mình không phải đang khiêu khích người ta không?

Cả phòng bệnh trở nên im bặt.

Khương Mạn rõ ràng không cảm thấy bản thân làm gì sai.

Bạc Hạc Hiên lấy điện thoại ra và nói ngắn gọn: “WeChat.”

Khương Mạn nhanh chóng mở mã QR WeChat, sau khi thêm bạn bè, Bạc Hạc Hiên rời đi một cách dứt khoát, bầu không khí ở đó trở nên lạnh lẽo.

Ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn vào lời mời kết bạn mới nhất trên giao diện WeChat, hình đại diện của người bên kia là mắt con husky mắt xanh và lông màu đen trắng.

Có thể nhìn ra huyết thống rất thuần tuý, sự ngu ngốc có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bạc Hạc Hiên hơi nhướng mày, đưa tay lên ngực ấn nhẹ, hơi đau nhói lên, bởi vì có vết cắn ở đó, da bị rách để lại dấu răng.

Bạc Hạc Hiên xoa lông mày: “Phiền phức.”

Bên trong phòng bệnh.

“Khương Mạn, nghe chị nói này, chúng ta hãy đi khám não đi?”

“Bạc ảnh đế này biết báo đáp ân tình, tính tình thẳng thắn, xem ra nhân phẩm cũng khá tốt.”

Hai người ông nói nói gà bà nói vịt.

Chị Lam tức giận đến mức điên lên nói: “Em có biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội không? Nếu như Bạc Hạc Hiên sẵn sàng giúp đỡ, dù anh ấy chỉ nói giúp em một câu thì khó khăn của em cũng sẽ được giải quyết!”

“Kết quả thì em lại đòi tiền? Em thiếu tiền như vậy sao?”

“Không thiếu.” Tuy rằng vướng phải bãi lầy này, nhưng dù gì cũng là sao nhí xuất đạo từ bé nên cũng có tích cóp được chút ít.

Tuy rằng phần lớn đều là dùng để lấp cái động không đáy cho người cha cờ bạc của cô, số tiền còn lại không nhiều, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất cô cũng sẽ không chết đói.

“Vậy thì em yêu cầu gì mà không được? Lại bảo Bạc Hạc Hiên mời ăn cơm?”

Chị Lam cạn lời nói tiếp “Em đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi đúng không? Em nghĩ như vậy sẽ thu hút được sự chú ý của Bạc Thần sao?”

Khương Mạn không nhịn được cười, nhìn cô ấy: "Bạc Thần? Chị Lam cũng là fan của Bạc Thần à?"

“Không phải!” Chị Lam lập tức đổi giọng, trong lòng hoảng sợ, suýt nữa bại lộ rồi.

Cô ấy ho khan hai tiếng, nghiêm nghị nói: “Nói đến chuyện chính, gần đây em bị hắc khắp nơi, cộng thêm người đàn ông vừa rồi, có phải là em đã đắc tội với ai rồi không?”

Khương Mạn ừ một tiếng, đoán hình như lại là Hoa Viện ra tay.

Trước khi bất tỉnh, cô đã báo cảnh sát, nghe nói ba kẻ bắt cóc đã bị bắt rồi rồi.

Trên điện thoại của bọn bắt cóc có một cuộc gọi đến của Hoa Viện, nhưng người phụ nữ đó dám gọi điện thoại chắc chắn cô ta đã nghĩ ra đường thoát thân rồi.

Khương Mạn không hề bất ngờ với điều này, nhưng việc đối phương nóng lòng thuê người đến giết cô chứng tỏ cũng ngứa mắt cô lâu rồi.

Khương Mạn nhìn xuống dưới và cười, lông mi dài che đi vẻ lạnh lùng trong đáy mắt.

Là Hoa Viện...à, tôi sẽ chơi đùa với anh một chút.

Chị Lam ở bên cạnh không hiểu: “Chị không hiểu, nếu đã như vậy vừa rồi em còn bảo Bạc Hạc Hiên giúp mình khiến chuyện này lắng xuống làm gì?”

“Đánh rắn thì phải đánh giập đầu, giết địch thì phải dùng một đòn chí mạng.” Khương Mạn cười nhẹ nói: “Cho dù bây giờ đưa chuyện này lên mạng, bên kia có thể cắn trả lại, nói là chúng ta tự biên tự diễn.

"

Khi Khương Mạn giật lấy điện thoại của Lý Hổ đã liếc mắt nhìn thấy bình luận trên video, những lời ác ý đó gần như có ở khắp màn hình.

Thủ tiêu một Lý Hổ như vậy thì làm sao có thể tẩy trắng được?

“Em không cần phải tẩy trắng.”

Khương Mạn nhặt đĩa ăn từ mặt đất lên, nghĩ thầm: Kẻ thù mà, cứ nghiền nát bọn họ là được!

Chị Lam nhất thời vì sự bình thản của cô làm cho quên mất, vô thức nói: “Hình như chị cảm thấy em như đã biến thành một người khác? Chúng ta làm việc với nhau lâu như vậy rồi mà chị vừa mới biết em còn biết cả võ.”

Khương Mạn mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp lóe lên: “Sau này chị sẽ biết nhiều hơn.”

Đối mặt với nụ cười của cô, trong lòng chị Lam đột nhiên run rẩy.

Cô ấy biết Khương Mạn xinh đẹp, nhưng trong giới giải trí cũng có nhiều người xinh đẹp thậm chí càng hơn cả Khương Mạn.

Sau nhiều năm như vậy cô đã quen với nhan sắc của Khương Mạn rồi thậm chí còn cảm thấy hết sức bình thường.

Khương Mạn của trước đây như một viên minh châu phủ bụi, nhưng bây giờ, lớp bụi đó đã tan biến, lộ ra vẻ trong sáng và sắc bén vốn có của nó.

Lúc đó, chị Lan thực sự có chút đỏ mặt, tim đập nhanh!

Là một người quản lý có thể bị chính nghệ sĩ của mình làm cho mê mẩn.

Chị Lam ổn định lại tinh thần, nhìn theo động tác của Khương Mạn hỏi theo bản năng: "Em cầm đĩa thức ăn làm gì thế?"

“Ăn cơm.” Khương Mạn liếm môi: “Bác sĩ nói em bị thiếu máu, cần ăn nhiều để bồi bổ cơ thể.

Cơm của bệnh viện rất ngon, không đắt, tiện lợi.”

Tiện lợi? Ngon mà không đắt?

Chị Lam không khỏi nghĩ đến giao dịch bao cơm của cô với Bạc Hạc Hiên : “Chị nghĩ rằng em thật sự điên rồi.”

Khương Mạn: Hả?

Chị Lam ngứa răng nói tiếp “Em làm nhục thần thánh!” Lại còn dùng tiền sỉ nhục thần thánh!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play