Lúc nắm lấy tay Bạc Hạc Hiên,  trái tim đang căng thẳng của Khương Mạn cũng bình ổn trở lại.  

Dù sao, trong mắt cô, Bạc Hạc Hiên chỉ là người bình thường, vào thời khắc sống chết ở trên cao như vậy, muốn tỏ ra bình tĩnh cũng là điều khó khăn.    

Advertisement

Càng đừng nói tới, dưới chân anh không có chỗ nào để mượn lực, chiếc giá sắt của máy điều hòa cũng sắp rơi xuống.    

Muốn nhảy qua đây, chỉ có thể dựa vào năng lực bộc phát và lực eo của bản thân anh trong khoảnh khắc đó.    

Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng,  Khương Mạn nắm chặt lấy tay anh, ngón trỏ vừa khéo đặt ở vị trí bắt mạch trên cổ tay anh.     

Mạch tượng rất ổn định, không loạn chút nào.    

Cô hơi nhướng mày, mắt cong cong hình trăng khuyết, trêu chọc nói: “Tim anh khỏe phết nhỉ, anh Bạc.”     

“Nhờ cô Khương cho tôi dũng khí đấy.”  Trong mắt Bạc Hạc Hiên hiện lên sự vui vẻ, gió thổi qua đôi lông mày của anh, trông anh bình tĩnh như là đang đi bộ trên không trung vậy.   

Đôi mắt ấy chăm chú nhìn Khương Mạn.  

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Khương Mạn khẽ động,  đôi tay cô dùng sức, quăng anh lên ban công.    

Chân vừa chạm đất, Bạc Hạc Hiên theo sát, cơ thể hai người va vào nhau.  

Cô vô thức lùi về sau một bước, tìm chỗ đặt chân, eo cô bị túm lấy, va vào lòng của người đàn ông.   

“Không sao chứ?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dễ nghe.    

Khương Mạn lùi về sau hai bước, tạo ra khoảng cách với anh,  Bạc Hạc Hiên nhìn xuống bàn tay mình, đặt tay ra sau lưng.    

“Tôi không sao, nhưng anh đột nhiên nhảy xuống, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện rồi.”  

Khương Mạn lắc đầu, nói đùa: “Ơn cứu mạng  cũng không phải là báo bằng cách này đâu nhỉ?”    

Bạc Hạc Hiên mỉm cười: “Không báo ơn thành công, ngược lại còn ngã.”    

Nhìn thấy Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm,  đám người xung quanh đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, giống như bản thân vừa sống sót sau đại nạn vậy.     

Lý Song Song lập tức mừng phát khóc luôn, ôm chặt lấy cánh tay của đồng nghiệp.    

“Dọa tôi sợ chết khiếp rồi, thật sự là sợ muốn chết...”    

Người đồng nghiệp không ngừng gật đầu: “Tim tôi cũng sắp rơi cả ra rồi, mẹ nó, cái cảnh mà chỉ trong phim mới có, vậy mà lại xuất hiện ở ngoài đời rồi!”    

“Bạc thần vậy mà lại trực tiếp nhảy xuống! Mẹ nó, men quá đi mất,  Khương Mạn và anh ấy...hai người họ có còn là người không vậy?”    

“Vào giây phút cam go, bọn họ lại dám nhảy sang ban công phía đối diện, cuối cùng may mà  Khương Mạn túm lấy Bạc thần, không ổn...tôi chóng mặt quá....”    

“Thực sự là nhìn thấy cảnh đó, chân tôi nhũn cả ra rồi...”    

Lý Song Song dựa vào tường,  lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt, giờ mới nhìn thấy điện thoại của mình vẫn còn đang quay video.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play