Trong lòng Tang Điềm rít lên, không vui nhúng lại miếng khác. Trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, mắt nhìn chằm chằm vào Khương Mạn, không thèm quan tâm vị ảnh đế kén ăn đang ngồi trước mặt: “Chị Khương Mạn, ăn chưa đủ thì lại gọi tiếp, nhiều thịt lắm.”  

Khương Mạn đỡ cay thì dùng ánh mắt trìu mến nhìn Tang Điềm: “Chị thích một người bạn hào sảng như em.”  

Advertisement

Bạc Hạc Hiên nhướn mày, đây là ý nói anh không hào sảng?   

Một bữa ăn chứ vậy kết thúc, bữa ăn này chính là nơi thể hiện chuyên môn ẩm thực của Khương Mạn, đến cả Tang Điềm cũng phải cảm thán: đúng là kẻ huỷ diệt thịt! xứng danh dũng sĩ diệt mồi!  

Bạc Hạc Hiên đối với sức ăn của cô ấy thì chả có gì ngạc nhiên. “ No rồi?”  

Khương Mạn sờ sờ cằm: “Cũng tạm, bữa tối ăn vừa đủ thế này là được rồi.”  

Trợ lý của Tang Điềm trợn tròn hai mắt, một người ăn hết năm mươi đĩa bò ba chỉ, còn bảo cũng tạm? Chả nhẽ dạ dày không đáy à?  

Ăn xong Tang Điền cũng không quay lại khách sạn nữa, cảnh quay của cô trong bộ phim này cũng xong rồi, dùng dằng không nỡ chia tay với Khương Mạn, sau đó cùng với trợ lý lên xe đi luôn.   

Quán lẩu cách khách sạn cũng không xa, bây giờ cũng gần mười giờ, trên đường ít người qua lại. Bạc Hạc Hiên cũng không lái xe tới, hai người cùng nhau đi bộ cho tiêu cơm, không nhanh không chậm từ từ đi về khách sạn  

Đi được nửa đường thì trời có mưa. Hai người đều không đội mũ, cũng không mang theo ô, Bạc Hạc Hiên tự nhiên kéo Khương Mạn trú vào hiên nhà bên ven đường.   

“Đợi tôi một lúc.”  

Khương Mạn nhìn anh ta đi nhanh tới cửa hàng tiện lợi ở bên kia đường, một lúc sau đi ra trên tay còn cầm một cái ô. Cô ấy nhìn cái ô, kỳ quái hỏi: “Sao không mua hai cái.”  

Bạc Hạc Hiên trầm mặc hai giây, “Trong tiệm chỉ còn lại một cái thôi.”  

Cái ô này còn có chút nhỏ, Bạc Hạc Hiên cao 1m9, vai rộng eo thon, cái ô này đủ che mình anh ta.   

Khương Mạn lùi ra một bước: “Anh che một mình đi, tôi sức khoẻ tốt, dầm mưa một lúc không ốm được đâu.”  

Mặt Bạc Hạc Hiên đen xì: Chả nhẽ tôi yếu tới mức gió thổi bay được?  

Tự nhiên Khương Mạn nhìn về phía con hẻm trước mặt, cảm thấy ở đó có một mối nguy hiểm đang rình rập. Đây là trực giác sau nhiều lần trải qua sinh tử của kiếp trước.  

Có một người đàn ông vạm vỡ đứng ở đầu hẻm, cắt đầu đinh mặc quần hộp kiểu quân đội, ở trên mặc áo đen rộng thùng thình, toàn thân toả ra sự nam tính. Trên mặt đeo kính râm đen bản to, nhưng vẫn nhìn được đường nét và ngũ quan trên khuôn mặt.   

Mắt Bạc Hạc Hiên động một cái rồi nhét cái ô trong tay Khương Mạn, lại lấy thêm một gói kẹo từ trong túi áo gió đưa cho cô.   

Khương Mạn: “???”  

“Cô về khách sạn trước đi, ăn kẹo xong nhớ uống nước, nếu không sẽ bị dính răng.”  

Khương Mạn khó hiểu, tại sao ăn kẹo lại phải uống nước? ai quy định vậy hả?  

“Người kia là bạn anh à?”  

“Cũng coi là vậy.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play