*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Khương mạn dậy sớm như thường ngày để đi tập thể dục, lúc quay về thì nhận được điện thoại của Bạc Hạc Hiên.   

“Tập xong rồi?” Giọng người đàn ông có vài phần ngái ngủ.   

Advertisement

Khương Mạn nhìn đồng hồ, vẫn sớm mới 7 giờ sáng, đêm qua 2 giờ anh ta mới rời khỏi nhà cô. Cô ừ một tiếng: “Anh dậy sớm thế, hôm nay có việc?”  

“Có việc, phải đi Du Thành vài ngày.”  

Advertisement

Bạc Hạc Hiên dừng lại một lúc, “Thứ sáu mới về, đưa em đi ăn ngon.”  

Mắt Khương Mạn sáng rực, “Tôi muốn ăn lẩu tự sôi, trong cửa hàng có bán, loại cay ấy.”   

Tiếng cười của người đàn ông từ đầu bên kia chuyền tới, “Không ăn được cay mà còn thèm.”  

Khương Mạn mím môi hình như đoán được biểu cảm khuôn mặt của Bạc Hạc Hiên lúc này.   

“Ăn ít đồ ăn ngoài thôi, không tốt cho sức khỏe.”  

“Cơ thể tôi rất ổn, ngược lại anh Bạc mới là người kén ăn đấy, ăn nhiều đạm và tinh bột vào, đàn ông……”  

Nửa câu sau Khương Mạn không nói nữa, mà chuyển qua một việc khác: “Bản kiểm điểm ba nghìn chữ của anh đâu?”  

Điện thoại rơi vào im lặng, sau đó có tiếng mặc quần áo chuyền tới. Một lúc sau, giọng của Bạc Hạc Hiên lại vang lên: “Tí nữa có người đưa đồ tới nhà em, nhớ kiểm tra lúc nhận.”  

Khương Mạn đang uống sữa, ợ một tiếng, hoài khi anh ta có phải cố ý chuyển chủ đề không.   

Chưa đợi cô nói gì thêm Bạc Hạc Hiên lại nói: “Nếu mà có ‘người không liên quan’ đến làm phiền em thì cứ đánh rồi đuổi ra ngoài.”  

Nói xong anh ta nhẹ giọng: “Tôi có việc phải làm, dập máy nhé.”  

Chả quá trình không để Khương Mạn có cơ hội chen mồm vào để nhắc chuyện bản kiểm điểm.   

Cô uống một ngụm hết bình sữa 1L, Khương Mạn không nhịn được lắc đầu lẩm bẩm: “Ảnh đế mà nhây!”  

“Tính cách thay đổi, đạo đức đi xuống……”  

Cô quay vào phòng thay quần áo, chuông cửa cũng kêu lên, Khương Mạn nhìn qua màn hình thì thấy camera bị che tối đen.   

“Ai đấy?”  

“Shipper.”  

Khương Mạn có gọi đồ ăn đâu, nhưng nghe giọng người ngoài cửa thì cô cũng đoán được ra là ai. Mở cửa ra Khương Mạn hiểu được câu ‘người không liên quan’ của Bạc Hạc Hiên là để chỉ ai.   

“Anh tới đòi tiền viện phí à?”  

Khương Nhuệ Trạch nhướng mày, giơ cái hộp trong tay lên nói: “Hôm qua lỡ mồm hôm nay tới xin lỗi.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play