“Những người vào đấu trường ngầm ở Bắc Thành đều giấu mặt. Người tham gia lẫn người xem đều đội mũ che kín mặt, nhiều người như vậy biết bắt ai?”   

Khương Nhuệ Trạch nói xong tự nhiên bạo phát: “Chả biết ai nói gì với anh hai tôi, lúc về Đế Quốc bắt tôi tuân theo quy củ.”  

Advertisement

Bạc Hạc Hiên cầm lấy con Peppa ở bên cạnh, đáng vẻ lơ đễnh của anh làm Khương Nhuệ Trạch tức giận.   

Hắn bước hai ba bước lên trước, giật lấy con Peppa, đanh giọng nói: “Một khoảng thời gian nữa sẽ có một cuộc đua ngầm, tôi tin tên đó sẽ xuất hiện, anh đua thắng trận đó hộ tôi tôi tin chắc sẽ bắt được tên đó!”  

Advertisement

“Không đi, không rảnh.”  

“Bạc Hạc Hiên!!!”  

“Cậu có thuộc hạ mà?”  

“Mấy tên đem được về nước không đua nổi xe, những đứa đua được xe thì bị cấm nhập cảnh.” Khương Nhuệ Trạch trợn mắt nhìn anh: “Hơn nữa, đua xe thì ai thắng nổi anh? Mà cơ thể già nua này của anh cũng nên vận động chút đi!”  

Khương Nhuệ Trạch luyên thuyên lan man, ánh mắt nhìn tấm ảnh đầu giường. Trên ảnh Khương Mạn chụp ảnh với ông ngoại, Khương Nhuệ Trạch nhìn xuống rồi quay đầu đi chỗ khác, rồi lại quay đầu nhìn tiếp.  

……  

Khương Mạn ăn xong bữa đêm, cầm khăn giấy lau mồm. Ánh mắt dán lên người Tôn Hiểu Hiểu ngồi đối diện. “Đại Ngọc, cùng nhau đi vệ sinh đi?”  

Mặt Tôn Hiểu Hiểu biến hoá kỳ quặc, cô nói cái gì vậy.   

“Cách thức bồi dưỡng tình cảm của con gái, không phải là cùng nhau đi vệ sinh à?” Khương Mạn hoài nghi hỏi lại, cô thấy trên mạng người ta bảo vậy mà.   

“Chị! Em đi với chị!” Tang Điềm lập tức giơ tay.   

“Em đợi lần sau đi.”  

Tôn Hiểu Hiểu phản ứng lại với câu nói của Khương Mạn, lập tức đứng lên: “Vậy cùng nhau đi thôi.”   

Hai người phụ nữ cùng nhau đi vào nhà vệ sinh, trong phòng khách không khí rất kì lạ. Cái kiểu các bạn học rủ nhau đi vệ sinh ở trường này, có nhất thiết phải diễn ra trong nhà không……  

Vừa đóng cửa nhà vệ sinh, Khương Mạn mở vòi nước ở bồn rửa tay, tiếng nước chảy róc rách vang lên trong phòng vệ sinh.   

Tôn Hiểu Hiểu mở miệng: “Vòng sau của game Heartbeat tôi sẽ chọn Phong Lăng.”  

Khương Mạn lại chả có chút ngạc nhiên gì cả.  

“Tôi nói với tên ngu đấy là tôi sẽ giúp anh ta theo đuổi cô.”  

“Ồ?” Khương Mạn nhướng mày.   

Tôn Hiểu Hiểu dựa vào bồn rửa tay, thở dài một hơi: “Mẹ cái tên ngu đó, tôi bó tay với hắn, cũng không định giúp hắn thật, nhưng mà mượn cơ hội chơi Hoa Viện một vố.”  

“Tôi cũng đoán thế, nhưng mà cách này của cô không được thông minh lắm.”  

Khương Mạn lắc đầu: “Địch mất một nghìn ta mất tám trăm.”  

“Cô nghĩ ai cũng giống cô, một đấm giải quyết tất cả.” Tôn Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn cô, “Yên tâm, tôi biết điểm dừng.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play