Không tính là bạn bè? Sắc mặt Hoa Viện rất khó coi, móng tay gần như găm chặt vào lòng bàn tay rồi.  

Làm ầm lên như vậy, Phong Lăng cũng không dám tiếp tục chất vấn quy tắc nữa, con đàn bà Hoa Viện ngu xuẩn, rõ ràng là đến để phá rối mà!  

Advertisement

Anh ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi ghi hình, ấn đầu con đàn bà ngu xuẩn này xuống mà nói, bớt gây phiền phức cho anh ta đi!  

Cư dân mạng tinh ý đều phát giác ra điểm bất hợp lý.  

Advertisement

(Hoa Viện và Phong-dầu gió quen biết nhau đúng không? Không ngừng nhắm vào Khương võ thần của chúng ta!)  

(Đồng ý kiến! Vừa rồi Phong-dầu gió nói anh ta không thân với cô ta, mặt của người phụ nữ này liền đen cả lại rồi!)  

(Tôi nôn rồi, không phải là Phong-dầu gió đã sớm có đối tượng rồi còn tới chương trình hẹn hò, giả vờ độc thân đấy chứ? Hoa Viện này là đuổi theo anh ta tới đây à?)  

(‘Heartbeat bang bang bang’ có chút thú vị rồi đấy, tôi càng ngày càng trông đợi màn phía sau rồi......)  

(Tôi chợt cảm thấy Khương võ thần và anh trai họ Lý kia có chút đẹp đôi đấy......)  

Tập đầu tiên của chương trình được tuyên bố kết thúc ngay trong cuộc tranh luận, càng tăng thêm sự tò mò, tới tập thứ hai, hai vị khách mời nào lại được ghép cặp với nhau, ê-kíp lại đưa ra quy định hiểm hóc gì?  

Vừa kết thúc buổi ghi hình, Phong Lăng liền vội vàng tới nịnh bợ Khương Mạn, rồi rời đi đầu tiên, ngay sau đó Hoa Viện cũng bị gọi đi.  

Lúc cô ta đi, còn hung dữ lườm Khương Mạn mấy cái.  

Đối với chuyện này, Khương Mạn phản ứng bình tĩnh, là một người tuân thủ pháp luật, thông thường trong tình huống có thể không dùng tới vũ lực để giải quyết thì tốt nhất là không dùng tới.  

Nếu nhất định phải dùng......  

Khương Mạn nheo mắt, cô càng thích một đòn lấy mạng đối phương hơn!  

Mọi người tan làm, trước khi đi, Tôn Hiểu Hiểu gọi cô lại, nói với hàm ý sâu xa: “Buổi tối đợi điện thoại của tôi, không được phép không nghe máy!”  

Giọng điệu tổng giám đốc bá đạo này không phù hợp với hình tượng của Đại Ngọc, Khương Mạn gọi cô ấy lại.  

Ánh mắt Tôn Hiểu Hiểu mang theo vẻ mong đợi, sao đấy, muốn lưu luyến tạm biệt tôi sao?  

Chỉ nghe Khương Mạn nói: “Cô trả áo cho tôi trước đi, da thật đấy, mấy nghìn tệ lận, đắt lắm đấy.”  

Đại Ngọc tức giận cởi áo, vứt vào tay cô!  

Bản thân cô còn không đáng giá vài nghìn tệ sao? Rốt cuộc là ban nãy bản thân đang trông đợi điều gì vậy? Xí, cái đồ thùng cám lợn, thần kinh thông dạ dày, chỉ có biết đến ăn thôi!  

Ôm chiếc áo da, Khương Mạn lắc đầu làu bàu: “Thay đổi rồi, Đại Ngọc, cô thật sự thay đổi rồi......”  

Tính khí bây giờ còn hung dữ hơn hồi ở thôn Hổ Khẩu nữa!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play